Ta thích Quý Lý,kết quả trận sassuolo mặc dù Quý Lý là đồ biến thái. Hắn yêu xác chết.
Ta bay lơ lửng trên xà nhà nhìn hắn cởi áo ngoài lội xuống nước ôm thi thể đã ngâm mấy trăm năm vẫn chưa mục rữa kia ra, thái độ dịu dàng, động tác thuần thục. Có lẽ yêu xác chết cũng là quen tay hay việc, ai biết được đâu. Dù sao mấy năm đầu khi hắn mới thành kẻ biến thái cũng không phải như vậy, trước kia ngày nào hắn cũng ôm cái xác này từ sáng sớm đến tối mịt lấy nước mắt rửa mặt, khóc đến nỗi đầu ta đau tim cũng đau. Lúc đó ta vẫn chỉ là một du hồn hỗn độn, ngay cả quỷ cũng không tính, nhưng cứ thấy hắn khóc thì ta lại chịu không được, nói mơ hồ chính là một làn gió phất phơ bỗng nhiên có ý thức. Đảo mắt mấy trăm năm qua đi, rốt cuộc ta biến thành một con quỷ thành thục ổn trọng ngọc thụ lâm phong, còn hắn cũng biến thành một....... kẻ biến thái thành thục ổn trọng ngọc thụ lâm phong.
Dáng dấp Quý Lý rất đẹp, trước kia ta không biết điều này vì trong kiếp quỷ có hạn của ta chỉ gặp mỗi mình hắn. À, còn có xác chết trong nước kia nữa, nhưng mặt nó đều bị rạch nát nên không tính. Lần ta thấy được nhiều người nhất là khi Quý Lý bị phát hiện chân thân, trưởng thôn dẫn một đám nam nữ già trẻ trong thôn tới quỳ lạy hắn để cầu mưa. Ta lượn một vòng, không khỏi cảm khái đám người này rõ ràng đều có hai mắt một mũi một miệng, thì ra đúng là không giống thật, trong mắt ta tự động chia làm hai loại: Quý Lý và những người khác. Ta nhìn Quý Lý còn trắng nõn xinh đẹp hơn cả các cô nương trong thôn, lập tức cảm thấy xốn xang khó tả. Ta hết sức buồn rầu vì ta là nam quỷ, một lát sau ta mới nhận ra mình buồn sai chỗ rồi, trọng điểm là quỷ chứ không phải nam, làm nhân quỷ luyến khó hơn làm đoạn tụ nhiều. Đêm đó trong thôn quả nhiên đổ mưa, Quý Lý vừa trở về lại xuống ao tìm cái xác của mình, nhưng chỉ ôm chốc lát hắn lại không chịu nổi, thân hình nhoáng một cái hiện ra chân thân cá chép, mấy cái vảy vàng rực óng ánh nhẹ nhàng rơi xuống. Hắn ngoe nguẩy đuôi cá nhỏ màu vàng nhạt rồi chậm rãi bơi đến gối lên ngực xác chết nằm im.
Ta rất tức giận, ta thích hắn thế mà phải ngày ngày nhìn hắn ôm người khác ngủ, đã vậy người này còn cực kỳ vô dụng nữa chứ, khi hắn khóc không thể lau nước mắt cho hắn (Trước kia ta luôn cảm thấy ao này đều do nước mắt của Quý Lý tạo thành làm ta đau lòng chết đi được), lúc hắn yếu đuối cũng không thể ôm hắn một cái. Nhưng ngẫm lại một con quỷ như ta cũng chẳng làm được gì, thế là ta lại suy sụp. Ta đáp xuống đưa tay sờ vây cá trên lưng Quý Lý, hắn thế mà lượn quanh ngón tay ta một vòng rồi nhả bong bóng. Ta nghĩ nhất định đây chỉ là ảo giác thôi, nếu Quý Lý có thể cảm nhận được ta dù chỉ một chút thì ta đã chẳng để hắn cả ngày chàng chàng thiếp thiếp với cái xác mục kia.
Hôm nay cũng vậy, ta bay lượn trên không trung nhìn hắn cẩn thận ôm xác chết vào lòng. Lần đầu tiên thấy rõ tướng mạo thi thể ta suýt bị hù chết, người này toàn thân không có chỗ nào lành lặn, ngay cả trên mặt cũng chằng chịt vết cứa. Hiện giờ cái xác này đã được Quý Lý tu bổ gần hết nên cũng nhìn ra hình người. Dáng dấp không tệ mặc dù thua xa Quý Lý, dù sao trong lòng ta trên đời này không ai có thể sánh được với hắn. Còn nữa, người này là nam. Xem ra ta là quỷ đoạn tụ còn Quý Lý là cá đoạn tụ, hai ta vừa xứng một đôi, ta lại bắt đầu miên man bất định.
Xác chết kia có vẻ rất nhẹ, Quý Lý cầm cánh tay y khoác lên cổ mình, sau đó động tình chồm tới hôn y. Tất nhiên thi thể chẳng có phản ứng gì, theo động tác của hắn hơi ngẩng đầu lên, cái cổ mềm oặt ngoẹo sang một bên. Quý Lý dịu dàng đưa tay đỡ gáy y, đuôi tóc dài của hai người quấn vào nhau lềnh bềnh trên mặt nước như rong biển. Nửa người dưới của Quý Lý biến thành đuôi cá quấn chặt xác chết dưới thân mình, vừa hôn vành tai y vừa run giọng gọi y: Chít Chít, Chít Chít.
Ngốc, Khanh Khanh chứ có phải Chít Chít đâu.
...... Khoan đã, Khanh Khanh là ai?
Ta nhặt được Quý Lý khi đang độ hoa niên, mười lăm tuổi hào hoa phong nhã. Còn nó chỉ là một con cá ngốc, nếu phải hình dung rõ hơn thì chính là một con cá ngốc xấu xí. Ta đang tắm ở bờ sông thì nó lững lờ trôi dạt tới, nhìn xa hệt như miếng vàng lá nhỏ. Ta nhìn nó chằm chằm, cứ tưởng mình sắp phát tài đến nơi, sau đó mới thấy rõ đó là một con cá chép nhỏ màu vàng nhạt, còn ngửa lên cái bụng trắng bóng làm ta tưởng nó chết rồi...... Có trời đất chứng giám, thật sự là nó không đầu không não chui vào chậu của ta, còn đâm sầm một cái choáng váng, sau đó bắt đầu quẫy đuôi giãy đành đạch ở đáy chậu. Thì ra vẫn chưa chết. Ta xích lại gần nhìn nó, hơi xấu một tí, vảy rụng gần hết. Xem ra đầu năm nay người không dễ sống, cá cũng không dễ sống. Nó quẫy tưng bừng chốc lát, rốt cuộc kiệt sức nằm im re, mang cá phập phồng như có như không. Ta sợ nó chết thật nên vội vàng đổ ít nước vào chậu rồi đem nó về.
Ca ta ngồi xổm ở cửa gặm nửa cái bánh hôm qua còn dư, hỏi ta sao không đem bánh bao về, ta nói mấy xu hôm qua ngươi cho ta chẳng phải đã xài hết rồi sao? Vừa đủ mua sáu cái bánh bao, cái thứ bảy là ta muối mặt hỏi xin bà chủ. Hắn có vẻ không tin, cứ đinh ninh ta thâm thụt tiền, bảo ta cứ liệu mà làm, trong nhà sắp đói vì hết gạo rồi. Trước kia hai huynh đệ chúng ta làm ruộng còn có thể miễn cưỡng nuôi sống mình, năm nay lũ lụt nên hoa màu mất sạch. Quý Lý quẫy đuôi bơi một vòng trong chậu, ca ta nghe tiếng nước liền đứng lên hỏi ta: "Con cá này ở đâu ra?" Ta ôm chặt cái chậu nói: "Ngươi nghĩ gì thế, cá nhỏ vậy không đủ cho ngươi nhét kẽ răng nữa, với lại cá chép nhiều xương lắm, không ăn được đâu." Ca ta bực bội xua tay: "Cút đi, nuôi lớn rồi ăn." Ta rón rén bưng chậu vào nhà, nghe hắn hùng hổ mắng sau lưng: "Hừ! Người còn chưa nuôi nổi mà đòi nuôi cá!"
Ta tìm hũ sành rửa sạch rồi thả cá chép nhỏ vào. Nó có vẻ hơi sợ ta nên chìm dưới đáy hũ cách ta thật xa. Ta ngồi xuống chống đầu nhìn kỹ nó, thật ra nếu không nhìn đến mấy cái vảy lưa thưa thì nó vẫn rất đẹp, toàn thân đều có màu vàng nhạt. Từ lúc sinh ra đến giờ ngay cả thỏi bạc ta cũng chưa từng thấy, mỗi lần nó quẫy đuôi cứ như tỏa ra từng quầng sáng vàng óng làm ta trố mắt sửng sốt. Chắc vì u mê tiền bạc nên lúc đó ta toàn gọi nó là Lá Vàng Nhỏ của ta.
Ta nuôi nó rất kỹ, ngày nào ta có cơm ăn thì sẽ không để nó bị đói, nhưng nó ăn rất ít nên chẳng thấy lớn hơn bao nhiêu (ít nhất ta cũng không cần lo nó bị ca ta đem nấu), trái lại vảy mọc nhiều hơn không ít, chỉ cần quẫy nhẹ sẽ làm sóng nước lấp lánh ánh vàng rất đẹp. Nó cũng không còn sợ ta, mỗi lần ta đưa tay tới nó sẽ bơi lên mặt nước rồi ngửa cái bụng trắng tròn cọ vào tay ta, hoặc là chu ra miệng nhỏ gặm móng tay ta.
Sau đó hết sạch đồ ăn nên ta nhịn đói mấy ngày, bụng réo đến mệt mỏi, lúc thay nước cho nó ta buột miệng lẩm bẩm: Hay là ta thả ngươi đi nhé, mất công mai mốt lại để ngươi chết đói chung với ta nữa. Lá Vàng Nhỏ lượn quanh tay ta một vòng, ta bắt đầu tự mình đa tình: Ngươi không nỡ xa ta à? Vậy nếu ngày mai ta được ăn cơm thì không thả ngươi đi nữa. Sáng hôm sau, trong chiếc nồi sắt cũ rích trên bếp lò đầy ắp gạo, ta và ca ta cũng không biết từ đâu ra nữa.
Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện lạ, có khi trên bàn bát tiên lại đột ngột xuất hiện bánh bao thịt thơm lừng, có khi là mấy xâu tiền đồng, có khi là bộ quần áo mới vừa khít. Ca ta cứ tưởng ta trộm được, đương nhiên hắn không trách ta mà chỉ cằn nhằn sao ta không trộm nhiều hơn. Ta vừa kinh ngạc vừa lo sợ không biết đây là chuyện gì, cho đến một lần nọ lên núi chặt củi xong về nhà, ta thấy trên cửa sổ treo một món đồ chơi tinh xảo làm bằng đường có hình cá chép...... Hôm trước ta chơi đùa với Lá Vàng Nhỏ đã buột miệng nói: Lúc ta đem củi cho Từ phủ thấy tiểu thiếu gia cầm đồ chơi bằng đường làm ta thèm muốn chết, đã lớn thế này mà chưa được ăn bao giờ, ta cũng muốn nếm thử.
Ta sợ toát mồ hôi lạnh, ôm hũ nói chuyện với Lá Vàng Nhỏ, ta hỏi: Là ngươi đúng không? Hỏi xong lại thấy mình hơi ngốc, thế mà đi nói chuyện với một con cá, sau đó ta thấy Lá Vàng Nhỏ lắc mình như đang...... gật đầu? Ta nghĩ chắc mình điên rồi: Ngươi hiểu được lời ta nói à? Nó lại gật đầu rồi xòe ra hai cái vây ngực xinh đẹp ôm lấy ngón trỏ của ta...... Chuyện này thật quá hoang đường! Thế là ta bảo Lá Vàng Nhỏ ta muốn có hai cái trứng vịt, ngày hôm sau trong chuồng gà nhà ta quả nhiên có hai cái trứng vịt vừa to vừa tròn. Thì ra Lá Vàng Nhỏ là một con cá chép có thể giúp người thực hiện nguyện vọng.
Nếu chuyện dừng lại ở đây thì tốt biết bao, đồ chơi bằng đường rất ngọt.
Nửa năm sau, bí mật này bị ca ta phát hiện, hắn không muốn gạo củi cũng không muốn tiền đồng, hắn muốn bạc. Nhưng Lá Vàng Nhỏ không nghe lời hắn mà chỉ nghe lời ta, hắn vừa đánh ta vừa ép ta nói ra điều ước với cái hũ, thế là hắn có được chút bạc vụn đầu tiên. Sau đó bạc vụn cũng không thể thỏa mãn hắn, hắn bắt đầu đòi bạc nén, đòi vàng ròng. Ta luôn cảm thấy áy náy không có mặt mũi gặp Lá Vàng Nhỏ, nhưng nó vẫn trìu mến bơi quanh tay ta, chỉ là không còn hăng hái như trước. Đến một lần nọ ta thay nước cho nó mới phát hiện dưới đáy hũ có một lớp vảy vàng. Trong lòng ta chấn động mạnh, phần nào đoán được đây chính là cái giá nó phải trả để giúp ta thực hiện nguyện vọng, sực nhớ lại hôm ấy nhặt được nó, nó chỉ còn lưa thưa mấy cái vảy thoi thóp trôi theo dòng nước. Trong lòng ta vừa thẹn vừa sợ vừa đau, ôm cái hũ khóc thút thít hồi lâu, tự hứa với lòng sau này không bao giờ đòi Lá Vàng Nhỏ giúp ta thực hiện nguyện vọng nữa. 顶: 2579踩: 65563
评论专区