Tôi đua đòi,ậtkýđẫmlệcủakiềunữvũtruờket qua cup quoc gia y ăn chơi từ khi còn là một cô gái mới lớn. Đến nay, tôi đã thành một kẻ trải đời. Cuộc sống của tôi phần lớn gắn liền với nơi người ta gọi là sàn nhảy, tôi là một gái vũ trường.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, tôi đã 26 tuổi, những ánh đèn nhập nhoạng ở sàn nhảy là đồng lõa của tôi, son phấn là cứu tinh của tôi, những bộ quần áo hớ hênh ỡm ờ là niềm an ủi của tôi, tất cả chúng đã che giấu đi ở tôi cái vẻ già nua mệt mỏi sau những năm tháng ăn chơi trụy lạc.
Mắt tôi đã thâm quầng, da dẻ tôi bắt đầu sần sùi, nhăn nheo, số đo 3 vòng mà tôi đã tự hào nay lại trở thành một nỗi hổ thẹn, tôi bủng beo và nhẽo nhợt rất nhiều lần so với cái tuổi 26 của mình.
Sàn nhảy vẫn là chốn nương thân của tôi, ở các tuổi này, những cô bạn đồng nghiệp rệu rã của tôi đã tính đến chuyện “chuyển ngạch” hoặc “về hưu”.
Tương lại phía trước tôi là một khoảng tối mù mịt, tối như cái hố đen của quá khứ mà tôi đã trải qua. Tôi đã bỏ người cha nát rượu để ra đi, tôi không thể lại quay về tìm ông và sống như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi không muốn trở lại cái nơi đau thương, u ám ấy, mặc dù cũng không chắc rằng nơi tôi sắp đến sẽ tươi sáng và bình yên hơn.
|
"Tôi đua đòi, ăn chơi từ khi còn là một cô gái mới lớn. Đến nay, tôi đã thành một kẻ trải đời. Cuộc sống của tôi phần lớn gắn liền với nơi người ta gọi là sàn nhảy, tôi là một gái vũ trường..."
|