PhongThuyBetPhongThuyBet

Truyện Hoa Thiên Cốt Chi Hoa Mãn Lâu Nghênh Sát Thiên Mạch_ligue pháp

Hoa Mãn Lâu tựa người vào thân cây trong rừng bồi hồi,ệnHoaThiênCốtChiHoaMãnLâuNghênhSátThiênMạligue pháp mặc dù hắn không nhìn thấy, nhưng đây cũng là lần đầu tiên trong đời hắn lạc đường.

Mặc dù như vậy nhưng hắn vẫn không có hốt hoảng, hắn cứ từ từ đi lại trong rừng cây, tựu như hắn chỉ tới đây để tản bộ.

” Cứu mạng, cứu mạng, cứu cứu ta.” Tiếng cầu cứu hư nhược từ nơi cách đó không xa truyền tới.

Hoa Mãn Lâu dậm chân, sau đó đi theo tiếng kêu.

Hắn ngửi thấy được một mùi máu tanh, hơn nữa căn cứ vào giọng nói của người này, Hoa Mãn Lâu đã có thể hiểu chuyện gì xảy ra.

Hoa Mãn Lâu đứng trước người nọ điểm một vài huyệt đạo để người nọ cầm máu, ” Lão bá, ngươi kiên nhẫn một chút, ta sẽ giúp ngươi gớ cái bẫy thú này ra.”

” Cám ơn ngươi, tiểu huynh đệ.” Lão nhân cảm kích nhìn Hoa Mãn Lâu, thanh âm của hắn hết sức suy yếu.

Chẳng qua là nhấc tay chi lao, bẫy thú kia vừa được Hoa Mãn Lâu gỡ ra. Cái bẫy kia ước chừng dài hơn hai tấc làm từ sắt cứng, xem ra vị lão bá này không thể nào đi về nhà được nữa rồi.

” Lão bá, để ta đưa ngươi về nhà.”

” Cái này, cái này sao cứ làm phiền ngươi như thế được chứ.”

Hoa Mãn Lâu cười: ” Không có gì, lão bá ngươi chỉ cần chỉ đường cho ta là được rồi.”

” Vậy thì phiền cho tiểu huynh đệ rồi.” Khuôn mặt lão bá hiện lên sự áy náy, nhưng là bây giờ quả thực hắn cũng không thể về nhà được.

Hoa Mãn Lâu cõng lão nhân tới một ngôi nhà nhỏ cạnh con suối cuối làng, đó chỉ là một ngôi nhà gỗ nhỏ bé được xây dựng tùy ý bên suối, dáng vẻ hết dức lụi bại.

” Tiểu huynh đệ, ngươi đưa ta tới đây là được rồi, chốc nữa nữ nhi nhà ta sẽ tới đón ta.” Lão nhân vội vành bước xuống, bộ dáng kia như sợ sẽ liên lụy tới Hoa Mãn Lâu vậy.

Hoa Mãn Lâu trên mặt ý cười doanh doanh: ” Không sao, lão bá ta đem ngươi đưa qua là được.” Chiếc cầu gỗ kia thoạt nhìn rất sơ sài, Hoa Mãn Lâu vừa mới bước lên đã phát ra những âm thanh kẽo kẹt rợn người.

” Tiểu huynh đệ, ý tốt của ngươi ta xin nhận, ngươi ở bên ngoài mới tới đi.”

Hoa Mãn Lâu: “Nơi này chẳng lẽ không phải là phủ Hoài An?”

Lão nhân lắc đầu một cái, sau đó thở dài: ” Vậy sao ngươi vẫn nên rời đi mau một chút, ngươi đã giúp đỡ ta như thế mà ta lại chẳng biết nên báo đáp thế nào.”

Từ lời nói của lão nhân Hoa Mãn Lâu nghe ra rất nhiều ý tứ bất đắc dĩ, càng như vậy Hoa Mãn Lâu lại càng quyết chí ở lại.

Hoa Mãn Lâu chính là như vậy, hắn đối với người nào cũng rất tốt, ở trong lòng hắn, cho tới bây giờ hắn cũng không kỳ thị bất luận kẻ nào, người đang gặp nạn gặp hắn hắn sẽ tận lực giúp đỡ hết mình.

Bằng không tại sao người đời đều nói Hoa Thất Đồng ung dung khoan hậu, nhân từ thiện lương, tính cách phóng khoáng, không màng danh lợi.

Hoa Mãn Lâu cười cười: ” Lão bá bá, ta lạc đường. Người có thể hay không có thể cho ta ở nhờ vài hôm?”

Hoa Mãn Lâu tìm đại một cái cớ để lưu lại, nhưng tính kỹ lại hẳn là không sai, hắn quả thực cũng không biết mình nên đi đâu về đâu.
赞(85945)
未经允许不得转载:>PhongThuyBet » Truyện Hoa Thiên Cốt Chi Hoa Mãn Lâu Nghênh Sát Thiên Mạch_ligue pháp