发布时间:2025-01-11 01:42:48 来源:PhongThuyBet 作者:Nhà cái uy tín
Lời nói của Lâm Thanh Hàm như cánh hoa rơi xuống trong lòng cô,ệnĐồngHọcKhôngLàmYêsoi keo colombia vừa ngứa vừa thơm, Khúc Mặc Thương không nhịn được câu môi, vừa cảm thấy xấu hổ vừa xấu hổ, không quay đầu nắm tay nàng đi về phía trước.
"Chị đạp xe tới, muốn chị chở em về không." Khúc Mặc Thương nhìn bãi đậu xe đằng kia, nghĩ đến những năm mỗi ngày cô đạp xe chở nàng về nhà, chớp mắt hỏi Lâm Thanh Hàm.
Ánh mắt Lâm Thanh Hàm rơi vào những chiếc xe đạp kia, trong mắt lóe lên tia hoài niệm, nhưng mà... nàng mím miệng nói: "Hiện tại xe đạp không cho phép chở người."
Khúc Mặc Thương lôi kéo nàng qua: "Nếu em muốn ngồi thì chúng ta lén đi một lần, từ Đại học Stanford đi ra ngoài, nếu thật sự bị bắt được chúng ta liền chấp nhận phê bình của giáo dục."
Lông mi của Lâm Thanh Hàm lóe lên, nàng không từ chối nhưng cũng không nói gì. Khúc Mặc Thương đi qua mở khóa, đẩy đến trước mặt nàng rồi ngồi lên: "Không lên sao?"
Lâm Thanh Hàm liếc mắt nhìn cô một cái, chậm rãi đi tới ngồi nghiêng người trên ghế sau, nàng không còn là tiểu cô nương thiếu dinh dưỡng không cao nữa, thân cao chân dài có thể nâng hai chân lên.
Khúc Mặc Thương nhìn đôi chân dài của nàng co lại, người có khí chất xuất chúng ngồi trên ghế sau xe đạp, tựa hồ có chút không thích hợp. Cô không nhịn được bật cười: "Chị giống như ủy khuất em vậy, chắc là mua xe chở em mới thích hợp hơn."
Lâm Thanh Hàm liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó thâp giọng nói: "Em thích ngồi cái này, nhưng đã nhiều năm chị không chở em."
Khúc Mặc Thương cảm thấy trong lòng tê rần, quay đầu che đi cảm xúc trong mắt, đưa tay nắm tay Lâm Thanh Hàm đặt ở bên hông mình: "Ôm chặt, bị ngã chị sẽ không đỡ em được."
Lâm Thanh Hàm ôm cô, đầu dựa vào người cô muộn thanh nói: "Năm đó chị không nói như vậy."
Khúc Mặc Thương dùng sức dưới chân, xe lung lay vài cái, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười. Xe đạp chạy trong khuôn viên mờ mịt, gió có chút lạnh lẽo, Lâm Thanh Hàm dựa vào lưng cô, lắng nghe nhịp tim của cô, giống như trở lại sáu năm trước.
Ngày hôm đó khi nàng sợ hãi cùng bất lực nhất, Khúc Mặc Thương đã đạp xe đến giải cứu nàng. Hiện tại nhớ lại ký ức đáng sợ lúc ấy, sâu nhất chính là cảm kích cùng ấm áp mà Khúc Mặc Thương đã mang đến cho nàng.
Bất quá hai người rất may mắn, dọc theo đường đi bình an vô sự trở về căn hộ. Thời tiết có chút lạnh, vừa vào nhà đã có sưởi, ấm áp thật sự rất thoải mái.
Khúc Mặc Thương đi vào đun nước nóng, bắt đầu chuẩn bị quần áo cho Lâm Thanh Hàm. Tháng này, vì Lâm Thanh Hàm luôn ở lại qua đêm nên cô đã chuẩn bị sẵn quần áo cùng đồ dùng hàng ngày, trong nhà có rất nhiều thứ có đôi có cặp.
Lâm Thanh Hàm nhìn cô bận rộn ở nơi đó, ánh mắt mềm mại, bộ dáng này của cô giống như người vợ mới cưới, đang chuẩn bị quần áo cho người yêu. Lâm Thanh Hàm khao khát cảm giác ấm áp này rất nhiều, mà Khúc Mặc Thương đã cho nàng nhiều hơn những gì nàng muốn, loại săn sóc đó làm nàng không hề có sức kháng cự.
Khúc Mặc Thương nhận thấy nàng đang nhìn mình chằm chằm, liền đưa quần áo cho nàng: "Vừa nãy chị đã xả bồn tắm, hằn là ấm hơn rồi. Em đi tắm trước đi."
Lâm Thanh Hàm ngoan ngoãn đi vào tắm, khi lau khô tóc nằm ở trên giường chờ cô, mắt nàng rơi vào chiếc đèn ngủ nhỏ. Lâm Thanh Hàm nghĩ đến mỗi lần mình tới đây ngủ, Khúc Mặc Thương luôn bật sáng đèn ngủ nhỏ này, nhịn không được khẽ mỉm cười.
Khúc Mặc Thương ra khỏi phòng tắm nhìn nàng nghịch đèn ngủ, ánh mắt nhu hòa rất nhiều, cô đưa tay cầm đèn, phát giác tay nàng hơi lạnh liền che lại: "Nhiệt độ ở đây cũng không phải đặc biệt thấp, sao tay chân em luôn lạnh như vậy."
Lâm Thanh Hàm trầm mặc không nói, vén chăn ra hiệu cô đi vào. Khúc Mặc Thương nằm xuống, đè nàng vào trong chăn, cắm đèn ngủ mới quay lại nằm.
Nhìn thấy người gần trong gang tấc, cô nhẹ giọng cười: "Hiện tại ngủ vẫn phải mở đèn, giống như hài tử."
Lâm Thanh Hàm cau mày, "Chị còn sợ bóng tối, hơn nữa em cũng không có nói phải bật đèn, chị đang ngủ bên cạnh em, còn cần gì đèn."