Truyện Người Thay Thế_lịch thi đấu cup liên đoàn anh
发布时间:2025-01-11 02:15:35 来源:PhongThuyBet 作者:Nhận Định Bóng Đá
Đêm Noel,ệnNgườiThayThếlịch thi đấu cup liên đoàn anh mọi người đều hạnh phúc cùng sánh đôi..chỉ có riêng tôi, năm nào cùng vậy,chỉ biết làm bạn một mình cùng đêm tối..một mình ngồi trong căn phòng vắng,lắng nghe khúc nhạc cô đơn... tôi không biết ánh sáng là gì, tôi không biết thế giới ngoài kia ra làm sao, cuộc sống của tôi khép lại bằng một màu đen..nó cũng giống như cuộc đời tôi vậy, tôi là Dương Thu Huyền, năm nay tôi 17 tuổi..tôi sinh ra không được may mắn như các bạn đồng chang lứa, người ta nói tôi là thứ được hình thành từ t*ng trùng khuyết tật của một người đàn ông đến ngay cả mẹ tôi còn không biết chính xác ông ta là ai...
Nghe mọi người kể lại, mẹ tôi vốn dĩ rất xinh đẹp và tài giỏi, bà nấu ăn rất ngon.. bà là con gái duy nhất của một phú ông làng bên.. mẹ tôi, cũng như bao người con gái khác, bà ấp ủ giấc mơ được vào trường sân khấu điện ảnh từ khi còn nhỏ.. ước mơ ấy tưởng chừng đã với trong tầm tay rồi một chốc một lát đã sụp đổ hoàn toàn...trước một hôm ngày ứng tuyển, trong lúc đi dự tiệc sinh nhật bạn ở làng kế bên, bà đã bị một người đàn ông lạ mặt hiếp dâm trong bóng tối...và tôi, tôi chính là kết quả mà bà gọi đó là nỗi nhục lớn nhất đời.. nó chính là nỗi ám ảnh của bà trong suốt 17 năm qua, nó hằn in sâu trong tâm trí bà, bà hận người đàn ông ác ma kia, ngày đêm bà gọi ông ta là quỷ dữ, và tôi, chính là con của quỷ dữ..
- Tại sao mẹ không yêu con, không mong muốn có con nhưng mẹ vẫn quyết định để con có mặt trên đời..
- mày tưởng tao muốn sinh mày ra lắm chắc, vì có mày, tao như mất đi tất cả, tao mất tương lai làm cô diễn viên xinh đẹp, tao mất đi gia đình, hàng xóm, bạn bè.. tao mất đi tất cả...người ta khinh tao là không chồng mà chửa, bố tao từ mặt tao để đảm bảo danh dự cho cả dòng họ.. tao đã từng muốn uống thuốc để tống cái thứ của nợ như mày ra khỏi cơ thể.. nhưng không..mày phải được sinh ra, mày là con của quỷ dữ, nhất định, mày sẽ giống ông ta, tao muốn nhìn thấy mày để tìm ra thằng khốn đó, tao muốn nó phải trả giá với cuộc đời tao.. nếu có thể, tao muốn một dao xiên chết nó tao cũng mãn nguyện...
- mẹ..con cũng là con của mẹ mà..
- không..mày không phải con tao.. mày là thứ t*ng trùng khuyết tật, mày bị mù là vì mày đang trả nghiệp cho thằng bố mày..
Thời gian trôi qua, tôi đã dần làm quen được với mọi thứ, tôi đã quen tai với những câu nói oán trách của mẹ, tôi đã học được cách tự chăm sóc lấy mình mỗi khi mẹ vắng nhà.. Mọi người dân quanh đây, họ đều khinh bỉ mẹ tôi, họ nói mẹ tôi làm đĩ..tôi không oán trách mẹ, không xấu hổ về mẹ, vì dù sao, bà cũng cho tôi có mặt trên đời, bà cũng nuôi tôi khôn lớn đến tận bây giờ..khi thượng đế sắp đặt mình ơ hoàn cảnh nào đi nữa, thay vì oán trách cũng nên học cách chấp nhận..
Ngoài kia,mọi người đang tấp nập đón Noel cùng nhau, bởi lẽ giáng sinh là khoảnh khắc xum vầy yêu thương...tôi nghe được tiếng bước chân của dòng người đi qua, tiếng xe máy nổ và những tiếng cười hạnh phúc..ngồi bên ô cửa sổ nhỏ, tôi mỉm cười ước nguyện chúa ban phước cho người mẹ yêu thương của tôi, tôi mong bà sẽ luôn được chữ ( bình an)..
Hân nắm tay người yêu đi qua nhà Huyền, tính kể giờ phút này, đây là người yêu thứ 7 của cô trong vòng 3 tháng đổ lại...
- Hân.. ai kia em ( liếc mắt về phía Huyền)
- nó là con Huyền mù, anh nhìn nó làm gì..
mẹ nó làm đĩ đấy..
Bạn trai Hân có chút tiếc nuối..
- vậy à? Tiếc nhỉ? Xinh thế mà mù..
Hân giẫm mạnh vào chân bạn trai mình.
- sao anh dám khen nó xinh trước mặt tôi..anh dám khen con mù ấy..
- thì xinh thật mà..
- thế còn tôi?
- em cũng xinh nhưng k bằng cô ta..
Hân liếc mắt nhìn Huyền bằng ánh mắt ghen ghét..giọng cô đỏng đảnh.
- anh đi mà ra hỏi con mù ấy làm vợ.. làm người yêu tôi làm chi..
- thôi nào.. anh chỉ yêu em, yêu em nhất đời. Còn con mù ấy thì làm ăn được gì mà lấy..
Hân:
- thật chứ..
- thật..
Nói rồi cô kéo tay anh qua chỗ nhà Huyền..
- các ngữ mù như ai đó làm gì biết tình yêu và noel đẹp như thế nào mà bày đặt ngồi cửa sổ anh nhỉ?
- ừ.. em nói chỉ có chuẩn..
Hai người nhìn nhau cười khúc khích..
Dăm ba cái câu nói này có là gì với những lời lẽ tôi thường nghe.. Người ta nói tôi mù, cũng đúng thôi.. tôi mù thật mà, tôi không biết thế nào là tình yêu và tôi cũng chẳng dám mơ ước đến một ngày sẽ được nếm trải vị tình yêu.. bên cạnh nhà tôi có bé Na hàng xóm, con bé kém tôi hai tuổi nhưng cũng suốt ngày chạy qua đây khóc khóc, khi thì bạn trai bỏ, khi thì không hợp, khi thì bạn trai có người khác.. Nếu tình yêu là như vậy, tôi chấp nhận để tâm hồn mình không phải vướng bận đến hai chữ “ ái tình..”
Ở bên ngoài cửa có tiếng dắt xe của mẹ tôi ngày một gần..bà vất mạnh bịch đồ ăn xuống bàn.
- cơm nước gì chưa?
- con ăn rồi..
- tao đi làm nhà hàng có vài món thừa nên lấy về cho mày ăn đỡ phí..
- dạ mẹ ( cười)
- không phải cười.. đừng tưởng vậy mà tao thương mày.. tao chỉ thấy đồ ăn lãng phí mà thôi..
- sao cũng được, nhưng con vui lắm, vì mẹ cũng đã nghĩ đến con..