Về thói xấu của người Việt,âuchuyệnđắnglòngvềtậtxấungườiViệtởnướcngoàlich ngoai hang anh nếu nói rộng ra là yếu tố phi văn hoá trong cộngđồng người Việt. Trong xã hội cũng có nhiều thái độ ứng xử khác nhau, nhưng phổbiến nhất là 2 dạng thái độ sau:
Thứ nhất: không thừa nhận, cho rằng đó là cá biệt, nói ra sợxấu, bạn bè biết, không chơi với mình nữa, nặng tư tưởng "tốt đẹp phô ra, xấu xađậy lại"... "đóng cửa trong nhà bảo nhau"... Quan điểm đó đúng là yêu đất nước,con người Việt Nam thật! Xong đó là cách yêu thụ động, yếm thế... rất có hại.
Thứ hai: thẳng thắn thừa nhận, chỉ rõ những hiện tượng xấutrong văn hoá Việt... từ đó nhận thức lại, tuyên truyền, giáo dục xây dựng nếpsống văn hoá ứng xử văn minh. Đây là cách yêu dũng cảm, có trách nhiệm đối vớiđất nước, đối với dân tộc.... Tôi ủng hộ quan điểm thứ hai.
Trong phạm vi nhỏ xin kể cho các bạn nghe về một trongnhững thói xấu của người Việt mà tôi là người trong cuộc, câu chuyện theo thứ tựthời gian.
Chuyện thứ nhất: Năm 2002, tôi có mặt trong mộtđoàn công tác, được đối tác mời đi làm việc tại Hàn Quốc, khách sạn nơi chúngtôi ở là khách sạn 4 sao nằm ở đông nam thủ đô Seoul và đương đối xa, và lại ởthời điểm đấy, nên tôi nghĩ chắc không có khách Việt Nam ở đây. Một lần, tôi vàanh bạn đi thang máy đi từ tầng hầm lên tầng 6, nơi phòng chúng tôi ở.
Trong thang máy chỉ có 2 anh em nên chúng tôi nói chuyện thoảimái, khi cầu thang tầng dừng ở tầng 2 có 4 người khách vào thì chúng tôi khôngnói chuyện nữa và cứ nghĩ họ là người Trung Quốc, trong cầu thang họ nhìn chúngtôi bằng con mắt không mấy thân thiện mặc dù họ biết chúng tôi nói chuyện bằngViệt. Lên tầng 5 họ ra khỏi thang và nói chuyện với nhau bằng tiếng.... Việt, lúcđó tôi thực sự ngạc nhiên... nếu tôi là người vào sau nghe tiếng và biết họ làngười Việt thì tôi sẽ hỏi ngay "ơ xin lỗi, các anh đến đây lâu chưa.....". Tôicứ nghĩ mãi không biết tại sao?
Chuyện thứ 2:Năm 2004, tôi được cử làm trưởng đoàn đicông tác Thái Lan, vì đã đi nhiều lần nên tôi dặn anh em rất kỹ, từng chi tiếtmột: ăn ở, sử dụng thiết bị sinh hoạt.... Khi đến khách sạn thì họ bố trí sẵn tôi và anh bạn phiên dịch ở tầng 2 còn anh em trong đoàn ở tầng 17, chúng tôilên phòng và chờ nhân viên lễ tân mang đồ lên.
Mệt nên ai cũng nằm nghỉ, phiên dịch cũng kịp thông báo chomọi người cách sử dụng thiết bị, danh sách phòng và điện thoại... Không thấy tạpvụ mang đồ lên, nên anh bạn phiên dịch gọi xuống lễ tân nhắc chuyển hành lý lên,họ nói chờ chút ít vì đã chuyển... Chờ mãi không thấy nên chúng tôi đi ăn cơm ởtầng 21, khi gặp mọi người, không thấy ai nói gì, khi xuống dừng ở tầng 17 đểanh em ra... thì thấy đồ của tôi và anh bạn vứt chỏng chơ ờ hành lang ngay trướccầu thang mà ai cũng biết của ai vì đều ghi cụ thể họ tên… thật buồn.... Chắchọ nghĩ tôi và anh bạn phiên dịch được ưu ái hơn nên "cho mày chết".... nhưngcòn buồn hơn là chuyện ăn uống.
Ảnh minh họa |
评论专区