PhongThuyBetPhongThuyBet

Truyện Tiểu Đạo Sĩ Câm Bị Đại Gia Hàng Đầu Nhắm Trúng_kể qua bong da

Hôm nay là ngày Thẩm Bạch xuống núi,ệnTiểuĐạoSĩCâmBịĐạiGiaHàngĐầuNhắmTrúkể qua bong da sau khi chào sư phụ và sư tổ trong đạo quán thì đến tạm biệt tiểu hồ ly.

Cậu kéo chuông bên cạnh gốc cây lớn rồi huơ tay làm thủ ngữ.

"Tiểu sư tổ, cháu xuống núi đây. Lần trước ông bà đã tới tìm cháu, lần này cháu phải về thăm họ mới được."

"Ư ư ~."

Chú cáo chín đuôi trắng như tuyết chạy xuống từ đại thụ um tùm.

Nhìn kỹ lại, trên cây có một cái hốc tự nhiên khá to, đây chính là nhà tiểu hồ ly.

Cây này rất lớn, xem ra tuổi đời không chỉ ngàn năm.

Tiểu hồ ly được mọi người trong Thanh Nguyệt Đạo Quán tôn xưng là tiểu sư tổ, nghe nói tiểu sư tổ này chính là tiểu đồ đệ của tổ sư gia Thanh Nguyệt Đạo Quán phi thăng đầu tiên.

Thanh Nguyệt Đạo Quán đã thành lập hơn ngàn năm, sư tổ lớn nhất trong đạo quán chính là tiểu hồ ly này.

Tiểu hồ ly ngọ nguậy lỗ tai, đôi mắt hồ ly dài hẹp lộ ra vẻ lười biếng.

Hắn đứng trên cành cây duỗi lưng, chín cái đuôi phía sau phe phẩy theo động tác của hắn.

Tiểu hồ ly nhìn thoáng qua người dưới cây.

Hắn quen tiểu sư phụ này.

Khi Thẩm Bạch còn là đứa bé mấy tuổi, chính tiểu hồ ly dạo chơi trong rừng đã phát hiện ra cậu.

Chỉ là đứa bé này hơi đặc biệt.

Không nói được, trí thông minh có vẻ thấp hơn người thường chút xíu, trí nhớ cũng chẳng tốt lắm.

Cuối cùng được quán chủ đương nhiệm bế về nuôi lớn, không ngờ còn có người thân nữa.

Quán chủ của Thanh Nguyệt Đạo Quán cũng họ Thẩm, vì vậy mấy đứa trẻ nhặt về đều theo họ ông.

Thật ra quán chủ đời nào cũng họ Thẩm, vốn dĩ quán chủ phải là tiểu hồ ly Thẩm Nặc.

Nhưng hắn không muốn làm việc nên giao cho cấp dưới quản lý.

Điều kiện đầu tiên đối với các quán chủ là phải theo họ tổ tiên, cho nên mới có quy định này.

Từ nhỏ Thẩm Bạch đã biết ân nhân cứu mạng mình là Thẩm Nặc, cậu cũng thường xuyên đến tìm Thẩm Nặc chơi.

Đương nhiên mọi người trong đạo quán đều rất thích tiểu sư tổ cáo trắng này.

Hôm nay Thẩm Bạch xuống núi nên đến chào Thẩm Nặc, còn mang theo nho và đùi gà bự mà Thẩm Nặc thích nhất.

Thẩm Bạch vừa tròn mười tám, mặt như hoa đào, mái tóc dài đen nhánh được cậu cột lại bằng một sợi dây màu xanh, đạo bào màu xanh phất phơ trong gió, giống hệt thiếu niên xinh đẹp bước ra từ truyện tranh.

Chắc vì luôn sống trong đạo quán nên đôi mắt đào hoa cũng toát ra vẻ ngây thơ, các sư huynh bên cạnh luôn miệng nhắc nhở cậu.

"Tiểu Bạch, em xuống núi nhớ phải cẩn thận nhé, nghe nói dưới núi có vô số sói đói, đừng để bị lừa đấy."

Cố Vũ lớn hơn cậu hai tuổi sợ cậu xuống núi sẽ bị lừa nên mặc dù luôn kiệm lời cũng không ngừng nhắc nhở Thẩm Bạch.

Một ông chú khoảng bốn năm chục tuổi nói: "Yên tâm đi, trong thành phố có nhiều người xuất thân từ đạo quán của chúng ta lắm, Tiểu Bạch sư tổ có chuyện gì cứ tìm họ là được rồi."

Nói xong ông lấy trong ngực ra một quyển sổ, trên đó ghi rất nhiều tên và số điện thoại.

"Ư ư ~"

Thẩm Nặc đang ăn đùi gà bên cạnh kêu lên.

"Tiểu sư tổ nói gì thế?"

Đại thúc Diệp Lâm tò mò hỏi.

Ông chỉ mới tới đây năm năm, là đệ tử của sư điệt Thẩm Bạch.

Biết sao được, sư phụ Thẩm Nham của Thẩm Bạch chính là Thẩm quán chủ, năm nay đã tám mươi tuổi, cho nên thứ bậc của Thẩm Bạch cũng rất cao.
赞(95)
未经允许不得转载:>PhongThuyBet » Truyện Tiểu Đạo Sĩ Câm Bị Đại Gia Hàng Đầu Nhắm Trúng_kể qua bong da