Xung quanh đây thật ảm đạm,ệnNgàyMaiLạiBắtĐầkq twente mùi thuốc sát trùng cứ xộc thẳng vào mũi tôi. Những ổng thở được gắn ở khoan mũi cũng khiến tôi không thấy khó chịu nữa. Tiếng người khóc thương bên tai làm tôi tỉnh táo hơn một chút.
Đôi mắt nhắm hờ nhìn xung quanh, chút ý thức cuối cùng làm cho tôi muốn níu kéo ở thực tại này.... Tôi muốn nhìn rõ mọi thứ trước khi bản thân ra đi.
Tất cả mọi thứ đối với tôi đều sắp thành hư vô.
Tiếng người khóc nấc vẫn vang bên tai, tôi quay đầu sang nhìn người bên cạnh. Dùng cánh tay chỉ còn chút da bọc xương đang cắm ống tiêm truyền nước sờ mặt em. Yếu ớt nói.
" Em.... Tại sao lại khóc?"
Người kia vừa thấy tôi động đậy thì nhanh chóng nắm lấy tay tôi, cuồng cuồng nói.
" Vương Hoán, anh sẽ không chết đúng không? Làm ơn...xin anh làm ơn đừng đi mà?"
Tôi nhìn em thật lâu, hình ảnh mờ ảo bỗng nhiên dần hiện rõ ra. Tôi thấy trên mặt em tràn đầy vẻ bi thương thống khổ. Nhìn em như vậy, cảm giác hối hận cứ dâng lên trong lòng.
Tôi thì thào, hướng em mà nói.
" An Nhu, thành thật xin lỗi vì thời gian trước đối xử không tốt với em. Là anh có lỗi"
An Nhu lắc đầu phủ nhận, em nói trong tiếng nấc nghẹn của chính bản thân mình.
" Không! Anh không có lỗi, Vương Hoán... Anh đừng xin lỗi, chỉ cần anh khỏe mạnh. Sau này chúng ta làm lại từ đầu cũng được. Em cùng anh chịu khổ, anh đừng chết có được không? Làm thế nào đây? Làm thế nào để anh không chết đây?"
Nhìn em khẩn khoản cầu xin thần chết đừng mang tôi đi mà nước mắt tôi khẽ rơi. Vương Hoán tôi tự cười cho chính bản thân mình.
Một nam nhân mới vừa tròn hai mươi chín tuổi như tôi tại sao phải nằm hấp hối trên giường. Là bị tai nạn? Hay bị bệnh giai đoạn cuối?
Tôi tự hỏi, rồi cũng tự trả lời bản thân mình một cách tự giễu.
Vương Hoán tôi cả đời này làm cái gì cũng sai. Đến cả việc chọn yêu một người toàn tâm toàn ý cũng sai nốt.