游客发表

Truyện Lê Hoa Hựu Khôi Phóng (Hoa Lê Lại Nở)_kêt quả bong đa

发帖时间:2025-01-10 12:53:07

Điện thoại đúng là phát minh vĩ đại nhất thế kỷ 20,ệnLêHoaHựuKhôiPhóngHoaLêLạiNởkêt quả bong đa nằm gục ở trên quầy bar, tôi thầm cảm thán.

Đây là lần đầu tiên tôi tham gia họp mặt cấp 3 kể từ khi bắt đầu đi làm, và địa điểm tụ họp là ở quán bar này. Tôi không thích bar bủng, cũng không thích cái gọi là họp mặt, thế nhưng Hoa Miêu quả thật quá xảo quyệt, nhai đi nhai lại quyết không nhả tôi.

Hoa Miêu là bạn nối khố của tôi, cô ấy tên thật là Hoa Thực Thực, vì có đôi mắt sắc, hình cầu, nhìn hơi giống mắt mèo, thế nên mới có cái ngoại hiệu này. Ba mẹ chúng tôi là bạn tốt, hai nhà cách nhau một con phố, tiểu học, sơ trung kể cả khi lên cấp 3, chúng tôi luôn học chung trường chung lớp. Tôi với cô ấy giống như trời sinh bị ràng buộc một chỗ, mà tối nay, cô ấy lại liều sống liều chết dùng sợi dây ấy kéo tôi đến nơi này.

"Mày theo mọi người qua uống chén rượu đi?"

"Không muốn uống."

" Thế thì đi dẩy vậy?"

"Không biết nhảy."

"Mày đúng là chán chết, làm chị đây mất hết cả hứng."

"Ngay từ đầu mày kéo tao đến đây là đã thấy sai, quá sai rồi."

Trước khi có đoạn đối thoại này, Hoa Miêu đã triệt để quên mất sự tồn tại của tôi, cô ấy giống như một con bướm nhẹ nhàng lưu chuyển trong dòng người, quẩy hết mình vào công cuộc ăn chơi kia, cùng một đám bạn học cũ bàn luận sôi nổi những chuyện vớ vẩn, mà tôi thì cũng không ở không, khi thì dùng di động lên QQ, khi thì chơi game, cố gắng giải thoát mình khỏi cái cảm giác lúng túng không biết phải làm thế nào.

"Hây! Tiêu Nhất Nặc."

Thời điểm đối thủ dùng "Xe" ăn hết mọi quân của tôi chỉ còn chừa lại một con "Tốt", một bàn tay nhẹ nhàng khoác lên vai tôi khiến tôi bất đắc dĩ dời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu hướng lên trên, người nọ, dưới ánh đèn nhập nhòe, gương mặt trang điểm đậm, rồi lại lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, tươi cười với tôi. Đương nhiên tôi biết đó là một người bạn học, thế nhưng trong phút chốc lại chẳng thể nhớ ra nổi cái tên.

"Là Hứa Nguyệt Dung, đừng nói cậu không nhận ra mình đấy."

Giọng điệu cô ta tỏ rõ vẻ bất mãn, khiến tôi giật mình dùng dáng vẻ áy náy đáp lại: "Hứa Nguyệt Dung! Nhớ chứ, đương nhiên là tớ nhớ! Chẳng qua là nhiều năm rồi không gặp, cậu thay đổi quá nhiều, khiến tớ nhất thời không nhận ra thôi."

"Đúng là nhiều năm rồi không gặp, sau khi tốt nghiệp chúng ta chưa từng gặp lại nhau, cậu ấy, chẳng thay đổi gì cả, nhìn cái là nhận ra liền." Cô ấy có vẻ đã tha tội cho tôi, đặt mông ngồi xuống bên cạnh, hào hứng hỏi: "Tớ thay đổi nhiều đến thế à?"

Tôi nhìn đôi lông mi được chải chuốt kỹ càng, đôi môi được bôi đỏ chót như máu, khẽ gật đầu, cô ấy lại càng không buông tha: "Thế cậu thấy tớ thay đổi thế nào?"

Ánh mắt ngập tràn vẻ chờ mong của Hứa Nguyệt Dung khiến tôi không đành lòng, nhẫn nhịn cả buổi, tôi mới trái lương tâm nhận xét một câu: "Ngày càng xinh đẹp."

"Ha ha, bạn học cũ thật dẻo miệng." Cô ấy lớn tiếng cười to, sau đó giơ chén rượu trong tay lên: "Coi như là vì những lời này, chúng ta phải cùng uống một ly."

"Tớ không uống được rượu."

"Ai! Mấy năm này sao cậu hòa nhập xã hội được nhỉ, nói giống như trẻ nhỏ thế này, cậu sẽ không uống đúng không? Được thôi!" Cô ấy thò tay lôi ra một chai bia, sau đó dúi vào tay tôi: "Uống cái này đi."

Tôi không còn cách nào khác, nhận lấy chai bia cụng ly với cô ấy, thứ chất lỏng lạnh buốt đăng đắng men theo cổ họng tôi trượt xuống, khiến tôi nhịn không được cái nhíu mày, lập tức buông chai bia.

"Cậu giờ làm ở đâu?"

"D thành."

"Thành phố bên cạnh à? Chỗ đó sao tốt bằng ở đây? Nơi này có bố mẹ cậu, còn có phần lớn bạn học đều ở đây nữa, chẳng phải tốt hơn à."

Thấy tôi không trả lời, cô ấy uống một ngụm rượu, rồi tiếp tục tra hỏi những vấn đề tôi đã cùng người khác nói qua không dưới mười lần: "Bây giờ cậu đang làm gì?"

"Nhân viên văn phòng bình thường thôi."

"Nhân viên văn phòng? Thế cũng tốt, tiền về đều tăm tắp."

    热门排行

    友情链接