游客发表

Truyện Yên Chi Thượng Hoa_ket qua giai nha nghe my

发帖时间:2025-01-10 21:13:51

Đẩy cửa sổ ra,ệnYênChiThượket qua giai nha nghe my hít sâu một hơi, Oản Oản cảm thấy cả người toàn thânmệt mỏi buồn ngủ không tả nổi. Duỗi cánh tay ra, ngáp dài một cái chảycả nước mắt, vẫn coi như tao nhã mà duỗi lưng một cái. Không để ý đếnmột thân váy dài tối màu, Oản Oản nhoài người nằm lên bệ cửa sổ đã cóchút cũ sờn, chống cằm, vô cùng nhàm chán nhìn xuống đường.

Hiện tạilà buổi sớm tinh mơ, bầu không khí không đục ngầu hỗn loạn như buổichiều, mà thoang thoảng còn nghe được mùi hương giống như hoa quế lúc ẩn lúc hiện, nghiêng tai lắng nghe, cả con đường ngoại trừ tiếng chim bayvút qua, bỏ ngoài tai vài câu đôi co càu nhàu, cũng chỉ có tiếng nhẹ gõcửa của vài tiểu thương giao thực phẩm, cùng với thanh âm cò kè mặc cảqua lại của người mua kẻ bán ở lầu quán.

Ánh mặt trời vừa ló rạng,không gay gắt khó chịu như buổi trưa, mà mềm mại nhẹ nhàng chiếu lênmặt, khiến cho Oản Oản vốn đang buồn ngủ lại càng uể oải hơn. Mùa hạđang tới gần, nhưng may mắn là ở phía bắc, thời tiết cũng không nónglắm, ít nhất giấc ngủ ban đêm không bị ảnh hưởng, chẳng qua là… Oản Oảnbĩu môi, biện pháp cách âm ở nơi này thật sự rất, rất làm cho người takhông nói được lời nào, còn gọi cái gì là khu xa hoa bậc nhất, CMN, cứnhư đang trực tiếp ở hiện trường ấy, làm hại nàng mấy ngày liên tục ngủkhông ngon, còn không bằng cả ký túc xá tập thể trước đây nữa.

Hơiquay đầu đi để ánh mặt trời không thể chiếu thẳng đến đôi mắt, dư quangđảo qua trên bàn trang điểm bên cạnh sạp, trên tấm gương đồng mờ ảo, giờ phút này đang hiện ra một bóng hình lục nhạt xinh xắn. Oản Oản quay đầu nhìn chằm chằm cái bóng màu xanh lá kia, có chút sợ run. Thỉnh thoảngnàng vẫn chưa quen được, mặc dù biết rõ người trong gương là nàng, nhưng dù sao vẫn khiến nàng sững sờ vài giây mới có thể phản ứng kịp. Nàngkhông rõ lắm diện mạo hiện tại của mình ra sao, chỉ là căn cứ vào ngườinhà và nô bộc, cùng với lão bản của nơi này mà phán đoán: cũng xem nhưlà một mỹ nhân, chỉ tiếc tuổi quá nhỏ, tuy đẹp cũng bất quá là một Loli, khiến nàng chẳng vui nổi.

Ngẫm lại thì dây thần kinh của mình phỏngchừng cũng to như chân voi rồi, lúc vừa mới xuyên không thì kích độnghưng phấn nhưng sau lại chuyển thành nỗi khiếp sợ kinh hoàng khi nhớđược mấy đời tiền kiếp của mình. Trong hơn nửa năm qua, ký ức cùng nỗisợ này cũng đã từ từ từng chút từng chút phai mờ đi, còn lưu lại, chỉnhư câu chuyện xưa về sự cúi đầu nhẫn nhục chịu đựng cùng với tương laitối tăm mờ mịt mà thôi.

Oản Oản biết bản thân mình không phải làngười tốt đẹp gì, cũng biết tính tình của mình điên cuồng và cố chấp.Nhưng nàng chưa bao giờ ngờ rằng, những điều này lại là nguyên nhân gốcrễ của chín kiếp đau khổ của nàng.

Trong kiếp đầu tiên nàng trải qua: nàng là một người xứng đáng với cái tên ‘thiên chi kiều nữ’ (con gáicủa trời), được cha mẹ yêu thương, có gia tộc thịnh vượng, nhưng vậnmệnh lại không tốt, một mực khăng khăng đi yêu người không nên yêu, tính cách thì lại hiếu thắng. Đương nhiên, cái này cũng không phải là trọngđiểm, trọng điểm là, nàng căn bản không phải là nữ nhân vật chính củamột kiếp kia. Vì thế, khi định mệnh của nam chính là nữ chính kia xuấthiện, cũng là lúc bắt đầu bi kịch của nàng….

Oản Oản không nhớ rõ lúc đó mình vì nam nhân kia đã giết bao nhiêu người, cũng không nhớ đượclàm thế nào mà nàng có thể gả cho hắn, thậm chí ngay cả bộ dạng của đôicẩu nam nữ kia nàng cũng mơ hồ không nhớ rõ. Nhưng điều duy nhất nàng có thể nhớ rõ, đó là khoảnh khắc cuối cùng, khi nam nhân kia cầm thanh đao sắc lạnh như băng đâm xuyên qua trái tim nàng, cái loại cảm giác đókhiến nàng thật sự chán ghét sâu đậm.

Nàng đấu thua, và số phận cuốicùng của kẻ đối địch với nữ nhân vật chính, kết cục không cần nói cũngbiết, vật hi sinh là phân bón để nuôi dưỡng cho tình yêu vĩ đại tuyệtđẹp và nổi bật như một đóa hoa quý của đôi nam nữ chính, huống chi nànglại là nhân vật phản diện. Nữ nhân xấu xa bị cô lập hoàn toàn, bị mọingười xa lánh, lưu lạc phong trần, lại còn chết oan chết uổng, đây có lẽ là cốt truyện được người đời yêu thích nhất rồi. Nhưng, những tưởng hết thảy những yêu hận tình thù, đều theo một đao kia mà biến mất, lạikhông ngờ rằng, tám kiếp sau đều vì vì bịch của một kiếp đó mà phải trảgiá, một bước vào kỹ môn (cửa thanh lâu), thâm sâu như biển, quả nhiênlà không còn đường vào bờ….

Xoay người vén làn váy lên, Oản Oản bướclên sạp được trải bồ tịch(*), ngồi quỳ trước bàn trang điểm, giơ tay kéo ra một chiếc hộp sơn mài màu hồng đào, nhìn một ít son sáp màu phấnhồng nhàn nhạt đựng bên trong, ngửi thấy được mùi hương dịu nhẹ thanhkhiết như hoa sen kia, tâm tư lại một lần nữa phiêu tán. Nàng tựa hồ vẫn luôn rất quen thuộc nhuần nhuyễn, thậm chí là có phần chuyên nghiệp làm loại công việc rất có ‘Tiền đồ’ này. Trong chín kiếp kia, bất luận làđấu tranh vùng vẫy như thế nào, có xuất thân ra sao, cuối cùng cũng đềurơi vào hoàn cảnh tương tự.

(* bồ tịch: chiếu được bện từ cỏ hương bồ)

Nàng đã từng là thiên kim tiểu thư, từng là con gái nhà nông, từng là vũ cơ, từng đi bán đậu hủ, thậm chí từng là con gái riêng của Hoàng đế, tiểuthiếp của đại thần, chính thê của tiểu quan…. Ở mỗi kiếp nàng đều chếtsớm, ngoại trừ kiếp đầu tiên bị người mình yêu giết chết, thì những kiếp còn lại, không phải bệnh hoa liễu, thì cũng là âm mưu tính kế cướp củagiết người, hoặc là là bị người ta mua đi bán lại, không thích ứng đượcvới thời tiết mà chết nơi đất khách quê người.

Kiếp vừa rồi của nàng, rõ ràng là làm một kỹ nữ cao cấp, trở thành tình nhân của một vị chínhkhách nào đó, nhưng bị người ta ngộ sát, một phát súng lấy mạng, xuyênkhông tới đây.

Oản Oản nghĩ rằng, có lẽ đây là một đời cuối cùng củanàng rồi, không phải người ta thường nói chết đi liền tan thành mây khói sao, nếu không tại sao Ông trời còn muốn sắp đặt cho nàng xuyên khôngđến kiếp này, lại còn để cho nàng nhớ được những việc trải qua ở mấy đời trước? Không phải mọi người đều nói trước khi biến mất vĩnh viễn, thìtất cả chuyện cũ đều hiện lên trong trí óc như đèn kéo quân hay sao?Nhân quả báo ứng, luôn luôn đều phải tính toán rõ ràng.

Thở dài, xoay người nằm sấp lên sạp, nghiêng đầu ngắm nhìn đám mây trắng lơ lửng bồng bềnh trên bầu trời ngoài cửa sổ, cảm thụ được ánh dương ấm áp, nàngthật sự rất mệt mỏi, không muốn tranh giành cái gì nữa, cũng không cókhí lực đấu với Ông trời nữa, như vậy cũng tốt… Cứ chết sớm như vậy đi,sau đó hoàn toàn tan biến mất, nàng cũng có thể được nghỉ ngơi rồi…..

“Cô nương, người sao mà…. chưa dậy sao?” Tấm cửa trượt phát ra tiếng ‘két’ma sát, Oản Oản không ngẩng đầu cũng biết được là ai vào.

“Tử Hộ,chào buổi sáng!” Oản Oản nằm nghiêng người sang, mặt hướng xuống dưới,nhắm hai mắt lại, bên tai truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đóđi tới bên người nàng, nghe như là đang thu dọn giường chiếu cho nàng.

“Cô nương, chào buổi sáng, nên rửa mặt rồi, tối hôm qua ngủ có ngon không?” Tấm cửa trượt lại mở ra, tiếng nói phát ra từ tiểu nha đầu Quất Diệpđưa nước đến đang đứng chờ ngoài cửa.

“Ngươi cảm thấy, ta ngủ có ngon không?” Xoay người lại, mắt vẫn nhắm nghiền, chỉ có mặt là hướng lêntrên. Quả nhiên, trong chốc lát, một mảnh khăn ấm áp phủ lên mặt, mềmnhẹ lau lau.

“Quen được thì tốt rồi.” Tử Hộ kéo tay áo lên, lau tay của Oản Oản sạch sẽ rồi mới vẫy Quất Diệp tiến vào dọn chậu nước.

Đúng vậy a, thói quen… Quen được thì tốt rồi… Nàng làm sao có thể không quen được…

“Hôm qua Phu nhân nói với ngươi chuyện gì vậy?” Oản Oản mở mắt ra, khôngbuồn động đậy, quay đầu nhìn Tử Hộ đang quỳ ở một bên, bình tĩnh hỏi.

    热门排行

    友情链接