欢迎来到PhongThuyBet

PhongThuyBet

Truyện Quan Lộ Thương Đồ_kèo hay

时间:2025-01-10 23:55:43 出处:Ngoại Hạng Anh阅读(143)

Khí trời vừa mới chuyển lạnh,ệnQuanLộThươngĐồkèo hay bóng đêm như nước, gió thổi ù ù, xe từ từ chuyển bánh sang đường Thanh Niên. Trong mấy km từ phía nam đại tửu điếm Minh Thành đến Cẩm Hồ, đâu đâu cũng thấy những cô gai gọi đứng ven đường, đánh mắt đưa tình với các anh chàng chạy xe qua.

Trương Khác giảm tốc độ, miệng thở ra từng làn khói thuốc, nhìn các cô gái gọi đang bước dần về phía này. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, từng mảng tuyết lớn rơi trên bộ ngực và cặp đùi của họ càng làm tăng thêm vẻ phong tình. Đỗ Phi bên cạnh nháy mắt cười nói:
- Mày nói có cô em thân hình mê hoặc lòng người, sao không thấy đâu?
Đã có vài cô gái ra sức vẫy tay, qua lớp kính cửa sổ không nghe rõ đôi môi đỏ mọng của bọn họ nói gì, con mắt Đỗ Phi gần như dán chặt vào kính:
- 200 đồng một lần, mày không nhầm đấy chứ?

- Đấy là tiền bọn họ phải trả cho mày...
Trương Khác cười nói.

- Cút mẹ mày đi.
Đỗ Phi nghe Trương Khác nói vậy, thần kinh căng ra như dây đàn:
- Bố mày thủ tiết nửa đời người, trinh tiết đều hủy trong tay mày hết.

Trương Khác cười ha hả.

Trương Khác và Đỗ Phi là bạn học 7 năm, luôn là bằng hữu thân thiết. Sau khi tốt nghiệp, Trương Khác hành vi phóng đãng, còn Đỗ Phi tận đến năm cuối nghiên cứu sinh vẫn là xử nam. 

Đây là thời đại mà ai còn là xử nam đều phải hổ thẹn, Đỗ Phi học nghiên cứu sinh đến năm cuối cùng rút cuộc không chịu nổi thân phận xử nam này, vì vậy liền lấy 5000 đồng vừa mới được thầy hướng dẫn thưởng cho hắn, bảo Trương Khác dẫn hắn đi tìm các cô gái. 
Lúc đó, Trương Khác là quản lí khách hàng của công ti thiết bị Mỗ Gia, các chốn ăn chơi hắn đều rõ như lòng bàn tay, vì thế y dẫn Đỗ Phi đến Thịnh Thế Niên Hoa, các cô em nơi đây được mọi người nói là các cô em đẹp nhất Hải Châu, giúp hắn thoát khỏi thân phận xử nam đáng xấu hổ. 
Trương Khác mượn cớ đi vệ sinh, lấy ra một điếu thuốc, quay đầu lọc ra ngoài, sau đó lại đặt bao thuốc lá lên điếu thuốc đó. 

Đỗ Phi không biết đây chính là ám hiệu của giới ngưu lang Hải Châu, chỉ dán mắt vào các cô gái tươi đẹp khêu gợi, trong lòng thấp thỏm, không có dũng khí đến gần, đành đợi Trương Khác tìm giúp hắn một cô. 
Nhưng không chờ Trương Khác về chỗ ngồi, đã có một cô gái gợi cảm tiến đến, Đỗ Phi chỉ kịp đánh mắt với Trương Khác vừa đi từ nhà vệ sinh ra, sau đó liền theo cô gái kia vào khách sạn kéo đai cởi áo... 
Đến sáng còn đang phân vân không biết đưa cho cô ta bao nhiêu, thì cô gái đã móc ra một xấp tiền mặt nhét vào tay hắn. 

Đỗ Phi kinh ngạc đến nỗi quên mất hỏi cô gái vì sao lại như thế. Quay về hỏi Trương Khác, Trương Khác cười khoa tay múa chân nói ra lí do, lúc đầu Đỗ Phi còn bày ra bộ mặt tức tối, nhưng chẳng bao lâu lại quay sang bàn với Trương Khác tiêu khoản tiền này thế nào.

Trương Khác và Đỗ Phi từ đấy lại càng trở nên thân mật gắn bó.

Đỗ Phi đương nhiên không phải người khó tính, bằng không Trương Khác cũng không thể dụ dỗ được hắn. Sở dĩ đến tận năm cuối nghiên cứu sinh hắn vẫn còn là xử nam, bởi vì thời cao trung hắn có một kí ức đau lòng. 
Sau đó ngẫu nhiên hắn lại gặp lại cô gái tình một đêm hôm đó, hơn nữa còn nảy sinh một đoạn tình cảm. Nhưng sau khi biết được cô gái kia là bồ nhí của tổng giám đốc tập đoàn Phong Mậu Hải Châu, Đỗ Phi liền đồng ý với nhân sinh quan "Nam nhân từ nhỏ đã phải tầm hoan tác lạc" của Trương Khác, nhưng vẫn tiếp tục duy trì loại quan hệ này với cô gái đó.

Xe đến quán bar Thuyền Trưởng, trên biển hiệu có hình một thủy thủ đang dựa vào một cái mỏ neo rất to. Đỗ Phi nhảy xuống xe, đứng sau xe ra hiệu cho Trương Khác lùi xe vào chỗ đậu. Trương Khác cảm thấy đã vào chỗ, nhưng vẫn nghe Đỗ Phi nói:
- Lùi, lùi, lùi lại, đừng có dừng.
Trương Khác rút chìa khóa xuống xe, đến đuôi xe vừa nhìn liền mắng:
- Lùi cái con khỉ nhà mày, định hãm hại tao hả, nằm mơ đi.

- Không phải vẫn còn cách 5cm sao?
Đỗ Phi mỉm cười, từ lúc bị Trương Khác sỉ nhục là ngưu lang, hắn vẫn luôn tìm cách trả đũa, nhưng Trương Khác ranh như ma, bao nhiêu lần vẫn không bị mắc lừa.

Chu Hiểu Lộ nhận được điện thoại của Đỗ Phi, lúc này cũng đã ra tới cửa quán bar. Vóc người cao ráo, mặt mũi ưa nhìn, da thịt trơn mịn, Trương Khác cũng không nhịn được chăm chú nhìn, thầm nghĩ nếu Đỗ Phi không bị vướng chút tình cảm, thì quả thật là sự hưởng thụ tốt. 

Chu Hiểu Lộ chính là cô gái tình một đêm của Đỗ Phi, ánh mắt Trương Khác dừng lại một lúc trên người Chu Hiểu Lộ, sau đó liền dời đến cô gái có vẻ thanh thuần đứng phía sau. 

Trương Khác và bạn gái trước của y ở cùng nhau 3 tháng, thấy thể xác và tinh thần uể oải, gần đây đã chia tay. Đỗ Phi và Chu Hiểu Lộ thấy thế nhất quyết muốn hãm Trương Khác vào biển tình một lần nữa, vì thế liên tiếp giới thiệu những cô gái có vẻ thanh thuần trong sáng cho y.

Hôm nay cô gái trông có vẻ thanh thuần tên gọi là Trương Thanh , chân dài eo nhỏ, dáng người thanh tú, chiếc cổ thon dài làm Trương Khác yêu thích, mặc chiếc áo sơ mi bẻ cổ, nhìn không rõ bộ ngực lớn nhỏ ra sao, đôi mắt vừa dài lại quyến rũ, gần giống với Đường Thanh, tên sao nghe cũng cũng giông giống nhau, điểm này làm Trương Khác xao động. 
Da thì không trắng lắm, tuy ăn mặc giống trí thức nhưng trong lòng Trương Khác không tin, bởi vì Chu Hiểu Lộ cũng thường mặc đồ giả mạo trí thức, hơn nữa còn giống như đúc, nói tiếng Anh cũng gần như Trương Khác.

Lúc uống rượu, Chu Hiểu Lộ kể ra các sự tích của Trương Khác, còn bấm ngón tay xem y đã trải qua bao nhiêu cô. Còn Đỗ Phi bên cạnh thì thề thốt rằng Trương Thanh là một mỹ nữ đàng hoàng tâm cao khí ngạo, còn nói rằng Trương Khác nhất định sẽ mất hồn khi đứng trước Trương Thanh .

Chu Hiểu Lộ kể những chuyện phong lưu của Trương Khác, Trương Khác lại ôm cổ Đỗ Phi ghì xuống mặt bàn, nói:
- Đôi gian phu dâm phụ chúng mày thật không biết tốt xấu, trò chơi còn chưa bắt đầu đã phá đồ của tao đi, bảo tao phải chơi thế nào?

- Như thế mới thể hiện được trình độ của mày, sao, có dũng khí thử hay không?
Đỗ Phi xòe bàn tay ra:
- Năm lần đến Thịnh Thế Niên Hoa, có dám chơi không?

- Được, cũng có chút lòng thành, tao thấy chẳng có chút khó khăn nào, chỉ cần tao nháy mắt một cái, là sẽ khiến cô ấy không kìm được lòng mà yêu tao.

- Nếu mày dám ra tay thật, tao sẽ bao mày năm lần tới Thịnh Thế Niên Hoa.
Vẻ mặt Đỗ Phi thô bỉ, đương nhiên không tin. Trương Khác không so đo với hắn, hai người buông nhau ra tiếp tục uống rượu. Đỗ Phi cố tình nói liều, nhưng Trương Khác nhất định không chịu. Đỗ Phi cười Trương Khác có ý không dám nói, Trương Thanh này từ đầu tới cuối chỉ mỉm cười không nói, cũng có vài phần mê người.

Trương Khác uống một ngụm rượu, lộ ra thần thái nghiêm trang, nói:
- Chơi lớn như vậy, tao không chơi, để tao kể cho mọi người nghe một chuyện cũ bi thảm vậy.
Dừng một chút, đợi Đỗ Phi chỉnh lại tư thế ngồi đường hoàng, y nói tiếp:
- Trước đây có một cô bé và một cậu bé, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cùng đi nhà trẻ, cùng vào tiểu học, sau đó lại cùng sơ trung, cao trung, đến khi đại học cũng là học cùng nhau, hai người vẫn luôn trong tầm mắt người kia. Người con trai kia ở phương diện tình cảm là một người nhút nhát, mặc dù hai người ở gần nhau, nhưng hắn lại cẩn thận che giấu tình cảm của hắn, càng không nói tới chủ động nói thẳng. Lúc này chúng ta ngồi đây thì thấy cậu bé có hơi ngốc nghếch đáng thương, nhưng nếu nghĩ lại khi chúng ta ở tuổi đó, chắc cũng ấu trĩ trong tình cảm như vậy. Cô bé kia trong lòng cũng thích cậu bé, mặc dù cậu bé vẫn ở bên cạnh nàng, nhưng nàng lại muốn cậu bé phải nói thẳng ra tình cảm của mình. Hai người cứ như thế chờ đợi, 4 năm đại học cứ vậy trôi qua...
Nói đến đây, Trương Khác ngừng lại, mắt hơi nheo nhìn vào con ngươi trong veo của Trương Thanh , cười cười nói thêm:
- Trong 4 năm đại học, cô bé càng trở nên nổi bật, còn cậu bé lại rất bình thường. Cũng có thể vì như thế, cho nên càng về sau cậu bé đó càng không có dũng khí thổ lộ. Cho dù biết tâm tư của cô bé , nhưng cậu bé cũng vẫn lo lắng rất nhiều điều, về việc này Đỗ Phi hiểu rất rõ, các cô nếu muốn biết cứ hỏi hắn...

Đỗ Phi đánh Trương Khác một cái:
- Đấy là chuyện của mày, sao lại liên quan đến tao?

- Nói mau, nói mau...
Chu Hiểu Lộ bên cạnh giục.

Khóe miệng Trương Khác nửa cười nửa không, nói:
- Trong lúc này, cô bé kia đã từ chối rất nhiều nam nhân ái mộ nàng, mãi cho đến khi một người xuất hiện. Một người vô cùng kiên trì, một nam nhân cực kì kiên trì. Thật ra lúc này cô bé đã có chút thất vọng với cậu bé rồi, cho nên đã xiêu lòng trước sự theo đuổi mãnh liệt của nam nhân kia, nam nhân này cũng rất ưu tú, cũng gần giống như tôi...

- Làm gì có người nào không biết xấu hổ như anh nữa chứ?
Chu Hiểu Lộ ngắt lời:
- Được rồi, chúng ta đã biết tên nam nhân này rác rưởi thế nào rồi, đoạn này bỏ qua...

- Bỏ qua à?
Trương Khác mỉm cười:
- Cô bé trở thành bạn gái của nam nhân kia. Đến lúc này, cậu bé mới biết rằng mất đi cô bé đau đớn đến mức nào. Vì thế đúng vào lúc cô bé định cùng nam nhân kia rời thành phố về quê của nam nhân, cậu bé quyết định thổ lộ chân tình của mình. Cô bé vui sướng quay trở lại bên cậu bé , rồi hai người kết hôn, sống đến già...

- Chuyện này có gì mà bi thảm, không phải là có hậu sao?
Trương Thanh mở to đôi mắt đen láy, nghiêng đầu hỏi.

- Đối với nam nhân kia mà nói, chẳng phải là chuyện quá bi thảm sao?
Trương Khác lại uống một ngụm rượu, nuốt ngụm rượu trôi khỏi cổ họng, lại nói:
- Nam nhân kia cũng yêu cô bé hết sức chân thành tha thiết, nỗi xót xa của hắn người khác không thể nào hiểu được, bởi vì hắn cũng chỉ là người phối hợp để diễn ra câu chuyện này thôi.


Trương Khác tới phút cuối cùng vẫn không thể tin mình lại đánh mất Trần Ninh vào tay cậu con trai yếu đuối kia, ngày Trần Ninh đòi chia tay, y đưa cô về tận Tân Vu, lúc xuống ga tầu y vẫn mong cô thay đổi mà quay lại với mình, nhưng nhìn nụ cười khi tạm biệt, y biết mình đã hết hi vọng … 6 năm qua Trương Khác chưa từng tới Tân Vu, chưa bao giờ dám tìm hiểu cuộc sống của Trần Ninh ra sao, y không đủ cao thượng để coi hạnh phúc của cô là hạnh phúc của mình.
Cả đời này Trương Khác vô số bạn gái, số cô gái y đưa lên giường còn nhiều hơn nữa, nhưng y chỉ thực sự yêu hai cô gái đó là Đường Thanh và Trần Ninh, cả hai đều đều để lại vết thương không bao giờ khép miệng trong tim y..

Ba người kia sửng sốt, cuối cùng vẫn là Đỗ Phi phục hồi tinh thần trước:
- Nếu mày có thể chảy ra hai giọt nước mắt, thì có phải càng hay hơn không?

Bốn người tiếp tục uống rượu cho đến tận nửa đêm, Trương Khác có chút tâm sự nên uống hơi nhiều một chút, có điều tinh thần của y vẫn tỉnh táo. Đến lúc ra cửa, Đỗ Phi đưa tay huơ huơ trước mặt hắn, Trương Khác liền hiểu là hắn muốn hỏi chuyện đánh cuộc trước lúc uống rượu có còn tính không? 

Trương Khác nhếch miệng cười, hơi nghiêng người lại, vẫy tay với Chu Hiểu Lộ ở phía sau, đầu y lập tức đụng phải kính cửa. Thủy tinh công nghiệp rắn chắc, Trương Khác bật ngửa người ngồi phịch xuống đất. Khách khứa trong quán bar nghe tiếng động quay ra, thấy Trương Khác đang quay đơ thì cười vang. Trương Khác kinh ngạc nhìn mọi người trong quán bar, líu lưỡi hỏi:
- Cười cái gì?
Nói rồi tay chống đất muốn đứng lên, nhưng chân mềm nhũn, cả người lại ngã vật ra đất.

- Cậu ấy uống hơi nhiều, chuyện vừa rồi cậu ấy kể cũng là thật, mỗi khi có tâm sự là cậu ấy thường uống nhiều.
Đỗ Phi xốc nách kéo Trương Khác ra khỏi quán bar, rồi ngoái đầu lại nói:
- Tôi đưa cậu ấy về trước, các cô cứ đi xe về đi, tránh cho cậu ấy nôn vào người các cô. Nhưng các cô hãy đỡ cậu ấy hộ tôi trước đã...

Đỗ Phi chuyển Trương Khác cho hai cô gái, còn hắn lấy chìa khóa đi mở cửa xe.

- Đây là đâu?
Trương Khác ngẩng đầu lên, rượu làm mắt y nhìn không rõ, chăm chú nhìn Trương Thanh hỏi:
- Cô là ai?
Nói rồi vung tay lên, nhìn như vô ý nhưng lại là một cái tát vào mặt Trương Thanh :
- Cút, lão tử không tìm gái...

Trương Thanh bị cái tát này làm cho tối tăm mặt mũi, tay liền buông ra. Trương Khác mất đi người đỡ, nói chưa dứt lời lại ngã đập vào cửa kính, ngã ngồi xuống đất, nhưng không ngồi được mà dựa vào thành cửa, không thấy nhúc nhích gì nữa.

分享到:

温馨提示:以上内容和图片整理于网络,仅供参考,希望对您有帮助!如有侵权行为请联系删除!

友情链接: