Danh Mục Hiện Tại: Danh Mục:Trang Chủ >Cúp C2 >Truyện Tiểu Hồ Yêu Không Muốn Mang Thai_trận đấu ngoại hạng anh tối nay

Truyện Tiểu Hồ Yêu Không Muốn Mang Thai_trận đấu ngoại hạng anh tối nay

2025-01-10 19:20:03 Nguồn:PhongThuyBetTác Giả:Cúp C2 View:696lượt xem
Chuyển ngữ: Mèo Ú

Chỉnh sửa: Sắc

Chương 01: Có thể song tu cùng ta không?ệnTiểuHồYêuKhôngMuốtrận đấu ngoại hạng anh tối nay

Trời mới đầu đông, núi Trường Minh đón trận tuyết đầu tiên trong năm.

So với năm ngoái thì trận tuyết này tới sớm hơn, chỉ qua một đêm mà đất đai trong phạm vi trăm dặm đã bị tuyết phủ kín, trời đất trắng xóa một màu.

Tuyết che lấp sơn đạo, trong số đó có một đống tuyết bỗng nhiên chuyển động, sau đó một cái đầu tròn vo từ bên trong ló ra.

Đó là một con hồ ly nhỏ.

Hồ ly nhỏ có bộ lông màu đỏ tươi vô cùng xinh đẹp, chỉ có phần chóp tai và chóp đuôi điểm xuyết lông tơ màu trắng. Thân hình nó rất nhỏ, nhìn chẳng khác nào hồ ly mới sinh, thế nhưng lại có một cái đuôi vừa dài vừa bông xù.

Nó bò ra khỏi hố tuyết, mờ mịt nhìn quanh, vẻ mặt mê mang hệt như vừa mới tỉnh ngủ.

Sau đó nó ngẩng đầu ngáp một cái thật to, ngồi xuống nền tuyết, cuộn cái đuôi lông xù lên bao bọc phân nửa thân mình.

"Bộp" một tiếng, một tảng tuyết rớt xuống đầu hồ ly nhỏ.

Hồ ly nhỏ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, bị dọa đến tai cũng run lên, sau đó liền nghe thấy một chuỗi tiếng chim ríu rít.

"Lê Nguyễn, sau khi bị đánh về nguyên hình, phản ứng của ngươi cũng trở nên trì độn luôn rồi."

Đó là một con sơn tước nhỏ với bộ lông rất dày màu xám đậm, lông đuôi thon dài vểnh lên, đang tung tăng nhảy nhót ở đầu cành, "Chẳng phải trước đây ngươi lợi hại lắm sao, còn có thể kéo cả đại thiên lôi tới."

Hồ ly nhỏ hất đám tuyết đọng trên đầu xuống, từ từ híp mắt lại.

Nó dùng hai cái móng vuốt loạn chuyển trên mặt tuyết nhanh như chớp, tạo ra một quả cầu tuyết, sau đó xoay người, cái đuôi linh hoạt vung lên.

Sơn tước "pi" một tiếng, bị quả cầu tuyết đập trúng, rớt từ ngọn cây xuống bên dưới, để lại một cái hố tròn tròn nho nhỏ trên nền tuyết.

"Hứ."

Hồ ly nhỏ chẳng thèm liếc mắt, một lần nữa cuộn đuôi lại, nhẹ nhàng dùng hai chân trước ôm lấy đuôi.

Ngồi trên nền tuyết đã lâu, móng vuốt có hơi lạnh.

Hồ ly nhỏ tên Lê Nguyễn, là một hồ yêu.

Ít nhất nửa tháng trước vẫn là như vậy.

300 năm trước Lê Nguyễn đã tới núi Trường Minh, theo lời y thì núi Trường Minh nằm dưới chân kinh thành, ngay phía trên long mạch, linh khí dồi dào, là nơi thích hợp nhất để tu hành phi thăng.

Linh khí nơi đây quả thực dồi dào, phần lớn động vật trên núi Trường Minh đều đã mở linh thức, trong đó có không ít yêu ma quỷ quái sống nhờ tu hành.

Nhưng có kẻ nào phi thăng chưa thì không ai biết, rốt cuộc chuyện này thật giả thế nào vẫn chưa thể khẳng định được.

Chỉ có Lê Nguyễn.

Y có thể tùy thời gọi thiên lôi đến, tin chắc chỉ cần vượt qua 81 đạo lôi kiếp thì có thể phi thăng tới tiên giới. Tiếc thay, sống tại núi Trường Minh này đã 300 năm, nếm thử lôi kiếp không dưới mười lần, ngoại trừ việc lần nào cũng biến núi Trường Minh thành một vùng hỗn độn thì y chưa thu được bất cứ thành quả nào.

Ngược lại còn khiến đám động vật nhỏ ở đây không thích nổi y.

Ai thèm thích một kẻ không biết khi nào sẽ làm ngươi không còn nhà để về kia chứ?

Có điều tu vi của Lê Nguyễn cao, dù không thích y thì đám động vật nhỏ cũng không dám làm gì y cả.

Cho tới nửa tháng trước, Lê Nguyễn một lần nữa thử độ lôi kiếp, bị thiên lôi đánh nát căn cốt, biến về nguyên hình.

Trở thành bộ dạng như bây giờ.

Sơn tước giãy giụa bò ra khỏi hố tuyết, có vẻ không hề tức giận. Nó nhảy nhót trước mặt Lê Nguyễn, nghển cổ lanh lảnh kêu to: "Không phải ngươi vẫn đang chờ một nhân loại nào đó chứ, thật sự sẽ có người tới đây sao?"

Lê Nguyễn không buồn chớp mắt, nhìn về phía cuối con đường núi: "A Tuyết nói cứ ở đây đợi là sẽ đợi được."

A Tuyết là một hồ yêu khác, sống trong một sơn động ở phía Nam, nghe nói đã tu luyện gần ngàn năm.

Sau khi nhận lôi kiếp, căn cốt của Lê Nguyễn đã bị hủy hoại toàn bộ, không thể tiếp tục tu hành, y chỉ có thể đến tìm vị đại yêu đã tu hành ngàn năm kia để xin giúp đỡ.

Đại yêu chỉ cho y một cách.

Cùng con người song tu, hút lấy tinh nguyên.

Phương pháp tu hành này chẳng mới lạ gì đối với yêu tộc.

Tinh nguyên của phàm nhân là chí dương, có thể giúp yêu tộc tu hành, song tu càng là phương pháp hữu hiệu nhất.

Chính vì như vậy nên tại nhân gian mới xảy ra rất nhiều chuyện yêu quái hút tinh khí của con người.

Nhưng hiện giờ pháp lực của Lê Nguyễn đã hoàn toàn tan biến, lại mới độ kiếp thất bại được vài hôm, bị thương nặng tới nỗi đi đường cũng khó, làm gì còn năng lực xuống núi bắt một phàm nhân về.

Cũng may đại yêu lại chỉ cho y lối thoát.

Cứ yên tâm mà chờ.

Thế là bắt đầu từ hôm đó, Lê Nguyễn ngày ngày tới con đường trong núi để chờ đợi. Đôi khi mệt mỏi y sẽ làm một giấc dưới bóng cây, đến khi tỉnh ngủ lại tiếp tục chờ. Tối qua cũng vậy, y bất cẩn ngủ quên dưới tán cây, khi tỉnh lại mới biết bản thân đã bị một lớp tuyết dày lấp kín.

"Nhưng ta nghe nói nhân loại coi núi Trường Minh là cấm địa, đã rất nhiều năm không có người tới đây." Giờ trong núi đang là sáng sớm, thanh âm khỏe mạnh của sơn tước trở nên đặc biệt rõ ràng. "Ngươi phải chờ đến bao giờ đây?"

Núi Trường Minh linh khí dồi dào, bởi vậy vạn vật đều có linh tính, dã thú đông đúc. Mấy trăm năm trước, nơi này từng là bãi săn của hoàng gia.

Thời đó hoàng đế yêu thích săn thú, thường xuyên đến núi Trường Minh vây săn, hại chết rất nhiều sinh linh. Mãi tới khi đại yêu A Tuyết sống ở phía Nam kia xuống núi.

Không rõ hắn dùng biện pháp gì, nhưng chẳng bao lâu hoàng đế đã hạ chỉ hủy bỏ bãi săn hoàng gia, không cho bất cứ ai đến gần. Tới tận bây giờ, dù đã nhiều lần thay đổi vương triều, song núi Trường Minh vẫn được coi là cấm địa, không có người nào dám xâm nhập vào đây.

Tác Giả:Thể thao
------------------------------------
Kèo Nhà Cái
Hình Ảnh
Tin HOT Nhà Cái