PhongThuyBetPhongThuyBet

Truyện Ngày Mai Vẫn Yêu Em_nhận định bóng đá úc victoria

Dịch: Anh Đào?ệnNgàyMaiVẫnYênhận định bóng đá úc victoria

Beta: Cá nhỏ?

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Bùi Ninh thở phào nhẹ nhõm, sau khi cô nói ra tên của Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm, mẹ Tề không còn kiên trì tác hợp cô cùng Tề Cận Châu nữa.

Màn hình di động đã tắt, căn phòng lại tối đen như mực.

Suy nghĩ của cô bây giờ rất loạn, không tài nào ngủ được...

Mãi cho đến tuần cuối cùng của tháng, ông chủ mới đi công tác về.

Giữa trưa, Bùi Ninh nhận được điện thoại từ Diệp Đổng: "Ninh Ninh, chiều nay có bận không?"

Bùi Ninh: "Dạ không ạ, chú Diệp, người có gì cần phân phó sao?"

Diệp Đổng: "Vậy chiều nay cháu tới công ty đi, Tây Thành đi công tác về rồi."

Hơi thở của Bùi Ninh ngưng trệ, " Dạ được chú Đổng."

Kết thúc cuộc gọi, Bùi Ninh cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không khỏi phân tâm.

Cô đến tập đoàn Hoa Ninh đã được một tháng, đến bây giờ Diệp Tây Thành mới trở về, trong khoảng thời gian này anh không sắp xếp bất kỳ công việc nào cho cô, có hai lần liên hệ gián tiếp, đều là do thư ký chuyển qua.

Đáng lẽ ra cô không nên trở lại, nhưng lại không có cách nào từ chối chú Diệp. Hai tháng trước, chú Diệp đã đích thân tới New York tìm cô, muốn cô trở lại làm trợ lý cho Diệp Tây Thành.

Cô có thể có ngày hôm nay, ngoại trừ sự nỗ lực của bản thân, không thể không kể đến sự giúp đỡ của chú Diệp.

Từ lúc cô năm tuổi cho đến bây giờ, chú Diệp vẫn luôn giúp đỡ gia đình cô, nếu như không có chú Diệp, ông nội bà nội sớm đã không còn nữa...

Bùi Ninh định thần lại, sau khi trang điểm liền mở cửa.

Lúc ra cửa cô đã gọi xe, đi đến cổng tiểu khu vẫn không thấy người đâu.

Đứng đợi ở trạm xe một lúc, vẫn không thấy xe tới, đang lúc buồn chán thì tiếng coi inh ỏi của ô tô vang lên, cô vô thức nhìn qua, vừa đúng lúc thấy người đàn ông trong xe việt dã kia, bốn nhau nhìn nhau.

Khuôn mặt người đàn ông tràn ngập đào hoa, đã vậy còn mặc thêm chiếc sơ mi màu hồng trông càng cợt nhả hơn.

"Có phải là đẹp trai đến mức không nhận ra không?" Người đàn ông mỉm cười, hất cằm về phía Bùi Ninh.

Bùi Ninh cau mày, tìm kiếm gương mặt này trong đầu mình, nhưng không có kết quả.

Cô cho rằng đối phương nhàn rỗi, buồn chán nên mới qua đây bắt chuyện, vì vậy cô không có phản ứng.

Tưởng Vân Triệu ra hiệu cho tài xế lái xe đến gần trạm xe, anh ta giơ khuỷu tay lên, nhìn chằm chằm Bùi Ninh mấy giây, anh chắc chắn mình không nhận nhầm người, hiện tại ngoài khí chất nổi bật hơn, gương mặt này so với mấy năm trước cũng không khác mấy.

"Bùi Ninh?" Anh gọi một tiếng.

Bùi Ninh càng cảm thấy khó hiểu hơn, "Anh là?"

Tưởng Vân Triệu: "Ngày trước cô đến Bắc Kinh, tôi còn đến nhà ga đón cô, tính hay quên lớn như vậy sao?"

Bùi Ninh nhìn kĩ khuôn mặt đó một lần nữa, sau khi nghe anh ta nhắc, cuối cùng cô cũng nhớ ra, anh ta là Tưởng Vân Triệu là bạn thân của Diệp Tây Thành.

Tưởng Vân Triệu mở cửa xe, ra hiệu cho cô lên xe, "Hình như trời sắp mưa rồi, cô đi đâu, tôi đưa cô đi, chúng ta đã mấy năm không gặp nhau rồi, vừa hay nói chuyện luôn."

Bùi Ninh do dự, "Không làm mất thời gian của anh chứ?"

"Cô khách sáo như vậy làm gì chứ, lên xe đi." Tưởng Vân Triệu nói: "Chiều nay tôi không có việc gì, nên đến Hoa Ninh tìm Diệp Tây Thành."

Bùi Ninh lên xe: "Vậy vừa hay thuận đường, tôi cũng đến Hoa Ninh báo cáo." Tìm Diệp Tây Thành báo cáo.

"Cô làm việc ở Hoa Ninh sao?" Tưởng Vân Triệu cho rằng mình nghe nhầm.

Bùi Ninh gật đầu: "Diệp Đổng sắp xếp."

Tưởng Vân Triệu nghẹn họng nhìn trăn trối, trong chớp mắt anh ta bình tĩnh thu lại vẻ mặt của mình.

Vì ban nãy không nhận ra anh ta nên Bùi Ninh nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, lúc nãy không nhận ra anh, anh so với ngày trước gầy đi không ít."

Tưởng Vân triệu vỗ bụng: "Đâu chỉ gầy đi, mỡ cũng biến thành cơ bắp hết rồi."

"Chú Diệp chưa đưa xe cho cô à?" Anh ta thuận miệng hỏi.

Bùi Ninh: "Tôi không có bằng lái xe trong nước."

Tưởng Vân Triệu gật đầu, đề nghị với cô: "Chờ cô hết bận, hãy đi đổi lại bằng lái xe trong nước, không có xe nhiều lúc rất bất tiện."

Bùi Ninh nói qua quýt cho xong: "Để sau đi, kỹ năng lái xe của tôi không tốt lắm." Cô không biết mình có thể ở Bắc Kinh bao lâu, vì thế không muốn phiền phức như vậy.

Đang nói chuyện, xe đã dừng lại trước sảnh lớn của Hoa Ninh.

Trước đây tập đoàn không phải tên Hoa Ninh, sau này Diệp Tây Thành lên tiếp quản công ty, tiến hành một cuộc cải tổ lớn, sau khi cải tổ thì đổi tên thành Hoa Ninh.

Về lý do Diệp Tây Thành muốn đổi tên tập đoàn, lúc đó ở trên mạng có không ít lời bàn luận, có rất nhiều suy đoán về việc đổi tên này.

Hầu hết tất cả mọi người đều đồng ý với nhận định: Diệp Tây Thành nguyên quán ở Nam Kinh, Nam Kinh còn được gọi tắt là Ninh, vì vậy mới có nguồn gốc cái tên Hoa Ninh này.

Nhưng còn nguyên nhân cụ thể, đại khái ngoài Diệp Tây Thành ra thì không một ai biết.

Trong thang máy, Tưởng Vân Triệu nhấn tầng 42, văn phòng làm việc của Diệp Tây Thành ở tầng này, anh hỏi Bùi Ninh: "Cô lên tầng mấy?"

Bùi Ninh: "Tầng có văn phòng làm việc của Diệp Đổng."

Anh lại ấn tầng 45, anh cảm thấy khó hiểu, tại sao Diệp Đổng lại đột nhiên muốn Bùi Ninh quay trở lại làm việc.

Khi thang máy lên đến tầng 10, Tưởng Vân Triệu rút điện thoại ra: "Lưu số điện thoại đi, chờ ngày khác cô không bận, chúng ta ra ngoài ăn cơm."

Hai người trao đổi phương thức liên lạc của, đúng lúc thang máy dừng ở tầng 42, Tưởng Vân Triệu ra ngoài, sải bước đến văn phòng của Diệp Tây Thành.

Diệp Tây Thành đang mở cuộc họp bằng video, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Vân Triệu, tiếp tục cuộc họp.

Tưởng Vân Triệu hai tay chống lên mặt bàn, ra hiệu Diệp Tây Thành dừng họp, Diệp Tây Thành không thèm để ý, tay vẫn tùy ý đặt lên đùi như cũ, không có ý định tháo tai nghe xuống.

Tưởng Vân Triệu kéo ghế ra ngồi xuống, cầm bút lên, lấy giấy ghi chú ra viết gì đó: "Tôi vừa gặp Bùi Ninh xong."

Anh ta đem giấy ghi chú đập "bạch" một cái, ngay trước mặt Diệp Tây Thành.

Diệp Tây Thành liếc mắt qua, vẻ mặt vô cảm dần trở nên buông lỏng, chốc lát sau lại chuyên chú nhìn vào màn hình máy tính.

Tưởng Vân Triệu nhìn chằm chằm Diệp Tây Thành, nhưng anh ta không nhìn ra được tí thay đổi cảm xúc nào, hiện tại anh ta có chút không hiểu Diệp Tây Thành nữa.

Mười phút sau, Diệp Tây Thành di chuyển con chuột và tháo tai nghe xuống.

Tưởng Vân Triệu thấy khó hiểu: "Tại sao nghe tin Bùi Ninh trở về, cậu không có phản ứng gì thế? Hay là cậu đã sớm biết cô ấy trở về rồi."

Diệp Tây Thành: "Ừ."

"Chả trách, vậy sao trước đó cậu không nói trước với tôi một tiếng? Tôi còn cho rằng là cậu không biết, muốn kích động cậu một phen." Tưởng Vân Triệu tự hỏi: "Có điều kể cả cô ấy trở về đi làm, chú Diệp cũng nên sắp xếp cho cô ấy đến công ty đầu tư bên Thượng Hải chứ."

Anh lấy điện thoại ra tìm số điện thoại, đưa nó cho Diệp Tây Thành: "Này, số cá nhân của Bùi Ninh."

Diệp Tây Thành cũng không thèm nhìn, đem điện thoại trả lại cho cậu ta, "Tôi không cần."

"Được rồi." Tưởng Vân Triệu không rõ nguyên nhân: "Cậu có số điện thoại mới của Bùi Ninh rồi sao?"

"Không có."

"Vậy cậu... có ý gì?"

Diệp Tây Thành đóng quyển ghi chú lại: "Cô ấy là trợ lý của tôi."

"..... Mẹ nó!"

Tưởng Vân Triệu sửng sốt không khép được miệng, suýt chút nữa là chửi bậy, nửa ngày sau mới chớp mắt: "Chú Diệp sắp xếp sao?"
赞(29281)
未经允许不得转载:>PhongThuyBet » Truyện Ngày Mai Vẫn Yêu Em_nhận định bóng đá úc victoria