Toàn thành phố vừa đón nhận cơn mưa lớn,ệnDẫnLửaThiêuThâvô địch tây ban nha vũng nước đọng lại trong con hẻm nhỏ in bóng đoàn người rượt đuổi nhau. Túi rác được ném tới tấp làm dáng vẻ của nó vốn dơ dáy bẩn thỉu hiện tại càng lộn xộn khó coi.
Thoang thoảng mùi xác động vật phân hủy pha lẫn với trái cây thối rữa, nơi ẩm thấp kèm theo cái không khí bứt rứt sau mưa.
Vị nữ cảnh sát rút súng chĩa thẳng về đám người, con hẻm nhỏ cuối đường là ngõ cụt. Tình thế hiện tại giống như đám chó bị dồn đến chân tường, đám chó hoang gầm gừ dùng đôi mắt giận giữ nhìn về phía nữ cảnh sát.
“Các người hãy hợp tác, tôi không muốn dùng đến vũ lực.”
Đám chó hoang quyết chống đối, lấy số lượng bù chất lượng, cả đám cùng ngấu nghiến vị nữ cảnh sát. Sau màn vật lộn, trong số bọn họ bị ăn hai phát súng.
Kết cục đám chó hoang nhìn vào chiến tích của mình mà huênh hoang tự đắc, tha những con chó bị thương về để mặc cho cơ thể máu me của vị nữ cảnh sát nằm đó.
Vết thương chí mạng là do vật sắc nhọn gây nên, máu chảy ra làm cho vũng nước gần đó bao trùm màu đỏ. Hơi thở yếu ớt duy trì một lúc thì bị cơn mưa kéo đến lần nữa cướp mất cơ hội sống tiếp.
Thứ nước mưa rửa trôi và hòa tan không phải là máu, mà chính là khát khao cuộc sống, những ước nguyện chưa thực hiện được.
Thành phố Nhất Nguyên, tại Cao Gia.
Người phụ nữ ngồi vắt chéo chân, tay khoanh ở trước ngực, môi giật giật: “Đó là con của vợ trước nên ông tiếc không muốn gả đi là đúng, vậy con của chúng ta không phải là con rồi.”
Cao Tử Chung nhấp ngụm trà, nhàn nhã nói: “Tôi từ trước đến nay có coi trọng nó sao? Lần này tống đi sớm phải nói là mừng còn không kịp.”
Cao Thị đang kêu gọi vốn đầu tư trong vô vọng, tình hình của bọn họ thật sự khó có thể trụ vững trong tương lai. Tuần trước Lam Gia đã ngỏ ý muốn giúp đỡ, bù lại phải gả con gái cho cháu trai út nhà họ Lam, bước chân vào nhà quyền thế cánh tay vươn dài đến giới chính trị ai mà không muốn.