Truyện Hòe An Khách Điếm Quái Sự Đàm_u17 nhật bản vs u17 hàn quốc
发布时间:2025-01-11 04:40:09 作者:玩站小弟 我要评论
Tin thể thao 24H Truyện Hòe An Khách Điếm Quái Sự Đàm_u17 nhật bản vs u17 hàn quốc。
*Chương này có nội dung ảnh,ệnHòeAnKháchĐiếmQuáiSựĐàu17 nhật bản vs u17 hàn quốc nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Quán trọ có vấn đề]
Quản Trọng Lục đã làm chân chạy vặt ở quán trọ Hòe An được ba tháng.
Quán trọ Hòe An tọa lạc gần ngay bến tàu Biện Hà, ban ngày có vô số người buôn kẻ bán, người đi đường và du khách qua lại tấp nập, theo lẽ thường hẳn nên làm ăn thịnh vượng, tiền vào như nước. Nhưng hết lần này đến lần khác, Thần Tài giống như thù dai nơi đây, đi tới đi lui cả con đường nhưng lại không chịu vào cửa căn trọ này.
Rõ ràng quán ăn và tửu lầu hai bên làm ăn phát đạt đến nỗi vào giờ cơm còn phải xếp hàng dài mà ở tiền sảnh lữ xá lớn như Hòe An lại như cũ không đầy kín người, hai mươi tư gian phòng khách cũng hiếm khi kín chỗ.
Tuy làm ăn không quá hưng thịnh nhưng cũng chẳng phải quá tệ, không chóng thì chầy cũng có những lúc cao điểm như vào giờ ăn trưa hay là giờ điểm tâm. Quán trọ Hòe An giống như loài cỏ dại nào đó không cần tưới nước cũng có thể sống, nó tồn tại một cách âm thầm, nghiễm nhiên trở thành một bộ phận của vùng Biện Hà này. Không ai trong số những cư dân xung quanh có thể nói rốt cuộc tiệm này đã khai trương từ khi nào. Cho dù là ông lão bảy tám chục tuổi, từ khi bắt đầu hiểu chuyện cũng đã có kí ức về quán trọ treo tấm biển bạc màu bất biến theo năm tháng này, nó an tĩnh mà lặng lẽ đứng ở vị trí cố định đó.
Vào thời điểm buôn bán không bận rộn, mọi người cũng tự nhiên nhàn nhã theo. Nhưng kì quái là mức lương mà quán trọ Hòe An trả cho tất cả người làm, từ đầu bếp sư phụ cho đến những người chạy việc ở hành lang, tất cả đều cao gấp đôi những nơi khác. Quản Trọng Lục lúc đầu còn tự hỏi, làm sao lại có ông chủ nào hào phóng đến thế, dựa vào số lượng khách ra vào như mọi ngày mà trả lương cao vậy là điều không thể. Về sau gã mới được một tên hầu bàn khác tên Chu Ất nói cho hay, hóa ra thu nhập chủ yếu của quán là đến từ công việc kinh doanh khác của chưởng quầy — nhận làm nha lang(1) cho người ta.
(1) Nha lang (牙郎): dùng để gọi người môi giới lúc xưa.
Cái gọi là nha lang chính là người quan trọng phụ trách làm trung gian, bắc cầu giữa người mua và người bán. Ví dụ như một tên phú thương mới đến, muốn thuê người làm đáng tin nhưng trời xa đất lạ không biết thuê thế nào, sẽ thuê nha nhân để giúp chính mình tìm được người làm thích hợp. Nếu cố chủ đồng ý thuê người, nha nhân ngay lập tức có thể nhận được một khoản nhỏ từ tiền thuê. Ngoài làm môi giới tìm giúp việc, cũng có nha nhân phụ trách hỗ trợ đặt mua đồng ruộng, chọn mua hàng hóa, sang tên cửa hiệu, phác thảo khế ước vân vân...
Nha nhân trong thành không ít, mỗi người đều có sở trưởng riêng. Nhưng rốt cuộc chưởng quầy giúp mua bán loại gì thì tựa hồ như cũng không ai hiểu rõ, chỉ biết hình như là hỗ trợ giới thiệu thợ thủ công thích hợp với yêu cầu của khách, cho người trong tay đầy bạc.
Chạy bàn ba tháng, Trọng Lục luôn cảm thấy, người của quán trọ này từ trên xuống dưới đều có vấn đề.
Chạy bàn cùng gã có Chu Ất, so với gã thì tuổi nhỏ hơn, nhìn cũng chỉ mười tám mười chín, ban ngày thường thích nói thích cười, tính tình cũng siêng năng dễ chịu. Chỉ là vừa đến đêm... tình hình hơi khác một chút...
Chu Ất buổi tối đôi khi sẽ nói mớ.
Nói mớ thì không có gì lạ, chỉ là nội dung mà nó nói thật khiến cho người khác sợ hãi.
Trọng Lục lần đầu tiên nghe được Chu Ất nói mớ là khi gã mới bắt đầu làm chạy bàn ở quán trọ Hòe An được ba ngày. Gã và Chu Ất cùng dùng chung một gian phòng nhỏ ở hậu viện, hai cái giường bị ngăn bởi một bàn cơm ở giữa, cho nên lúc nằm trên giường, nhìn thoáng qua sẽ không thấy rõ người nằm giường đối diện. Lúc ấy Trọng Lục bận rộn cả một ngày, đầu dính gối đã lập tức ngủ rồi, nửa đêm bỗng nhiên lại bị một tràng tiếng nói chuyện liên miên kéo ra khỏi giấc ngủ.
"Đừng mở mắt, ngàn vạn lần chớ mở mắt."
Quản Trọng Lục giật mình, tỉnh giấc. Vừa mở mắt đã nghe thấy Chu Ất nói, "Ngươi xem, ta đã bảo ngươi đừng mở mắt mà."
Trọng Lục thử hỏi một câu, "Tiểu Chu?"
"Suỵt! Đừng nói chuyện! Sẽ bị phát hiện đấy!"
Trọng Lục cả người bối rối, bò dậy khỏi chăn, nhìn xung quanh. Trong phòng yên tĩnh, tiếng gió liu riu như nói nhỏ, nhánh cây ngoài cửa sổ đong đưa, in bóng lên lớp giấy dán(2).
"Tiểu Chu? Ngươi nói cái gì vậy?"
"AAAAA, ngàn vạn ngàn vạn ngàn vạn ngàn vạn ngàn vạn lần đừng có nhìn dưới gầm giườ[email protected]#¥%¥..."
Giọng Chu Ất rất nhỏ, nhưng tốc độ nói lại rất nhanh, gần như sắp bị loạn thần kinh, câu nói kế tiếp tất cả đều mơ hồ thành một đoàn. Trọng Lục cảm thấy cơn ớn lạnh từ sống lưng lan dọc hết toàn thân, rùng mình một trận.
Dưới giường có cái gì?
Gã đông cứng tại chỗ, đầu óc mơ màng, bị dọa sợ nên giọng nói run rẩy, "Chu Ất! Tiểu tử, ngươi muốn nói cái gì vậy! Cái gì dưới giường!"
"Ngươi không biết sao? Quán trọ này, đã vào thì không thể đi ra."
Nói xong câu này, Chu Ất trở mình, bắt đầu ngáy.
Trọng Lục sửng sốt trong chốc lát mới cơ hồ ý thức được tên tiểu tử thối này đang nói mớ. Gã nhẹ nhàng thở phào, rồi chung quy lại lo lắng rằng đó không chỉ đơn giản là nói mớ, giằng co nửa đêm không ngủ.
Ba ngày hai lần nói mớ còn chưa đủ, thỉnh thoảng Chu Ất lại còn mộng du. Có một lần Trọng Lực nửa đêm mắc tiểu nên tỉnh giấc, vừa mở mắt đã bị dọa đến mức thiếu chút nữa trực tiếp tiểu ở trên giường đất(3).
Chu Ất ngồi xổm bên giường của nó, hai mắt mở thật to, trên mặt nở nụ cười quái đản, nhìn gã chằm chằm.
"Tiểu Chu... Ngươi mẹ nó lại phát điên cái gì!" Trọng Lục ôm chăn rụt về phía sau.
Chu Ất nhìn gã, trong miệng liên tiếp lầm bầm những âm thanh quái lạ không có ý nghĩa, sau đó bỗng nhiên nói, "Hồ Vận Thông, mười hai. Trương Nhị Nương, ba mươi mốt. Tiền Hỉ, ba."
Nói xong, nó dùng động tác cứng đờ để đứng lên, xoay người bò về giường mình, đắp chăn lên rồi khò khè ngủ.
Ba cái tên mà Chu Ất nói, Trọng Lục đều biết, đó là người từ vài hộ sống với buôn bán ở gần quán trọ. Vì vậy, ba ngày sau, khi tin Tiền Hỉ bị xe ngựa chạy nhanh trên đường tông chết truyền tới tai, trong lòng Trọng Lục lộp bộp một tiếng.
Ông chủ tiệm gạo Hồ Vận Thông đột nhiên ngã xuống đất chết bất đắc kỳ tử, cũng là vừa tròn mười hai ngày sau.
Một tháng sau, người đưa rượu cho quán là Trương Nhị Nương mãi không đến, ngược lại một tiểu nhị khác tới. Hắn ta nói cho Trọng Lục hay rằng Trương Nhị Nương bị phong hàn, vừa mới qua đời.
Là trùng hợp sao?
[Quán trọ có vấn đề]
Quản Trọng Lục đã làm chân chạy vặt ở quán trọ Hòe An được ba tháng.
Quán trọ Hòe An tọa lạc gần ngay bến tàu Biện Hà, ban ngày có vô số người buôn kẻ bán, người đi đường và du khách qua lại tấp nập, theo lẽ thường hẳn nên làm ăn thịnh vượng, tiền vào như nước. Nhưng hết lần này đến lần khác, Thần Tài giống như thù dai nơi đây, đi tới đi lui cả con đường nhưng lại không chịu vào cửa căn trọ này.
Rõ ràng quán ăn và tửu lầu hai bên làm ăn phát đạt đến nỗi vào giờ cơm còn phải xếp hàng dài mà ở tiền sảnh lữ xá lớn như Hòe An lại như cũ không đầy kín người, hai mươi tư gian phòng khách cũng hiếm khi kín chỗ.
Tuy làm ăn không quá hưng thịnh nhưng cũng chẳng phải quá tệ, không chóng thì chầy cũng có những lúc cao điểm như vào giờ ăn trưa hay là giờ điểm tâm. Quán trọ Hòe An giống như loài cỏ dại nào đó không cần tưới nước cũng có thể sống, nó tồn tại một cách âm thầm, nghiễm nhiên trở thành một bộ phận của vùng Biện Hà này. Không ai trong số những cư dân xung quanh có thể nói rốt cuộc tiệm này đã khai trương từ khi nào. Cho dù là ông lão bảy tám chục tuổi, từ khi bắt đầu hiểu chuyện cũng đã có kí ức về quán trọ treo tấm biển bạc màu bất biến theo năm tháng này, nó an tĩnh mà lặng lẽ đứng ở vị trí cố định đó.
Vào thời điểm buôn bán không bận rộn, mọi người cũng tự nhiên nhàn nhã theo. Nhưng kì quái là mức lương mà quán trọ Hòe An trả cho tất cả người làm, từ đầu bếp sư phụ cho đến những người chạy việc ở hành lang, tất cả đều cao gấp đôi những nơi khác. Quản Trọng Lục lúc đầu còn tự hỏi, làm sao lại có ông chủ nào hào phóng đến thế, dựa vào số lượng khách ra vào như mọi ngày mà trả lương cao vậy là điều không thể. Về sau gã mới được một tên hầu bàn khác tên Chu Ất nói cho hay, hóa ra thu nhập chủ yếu của quán là đến từ công việc kinh doanh khác của chưởng quầy — nhận làm nha lang(1) cho người ta.
(1) Nha lang (牙郎): dùng để gọi người môi giới lúc xưa.
Cái gọi là nha lang chính là người quan trọng phụ trách làm trung gian, bắc cầu giữa người mua và người bán. Ví dụ như một tên phú thương mới đến, muốn thuê người làm đáng tin nhưng trời xa đất lạ không biết thuê thế nào, sẽ thuê nha nhân để giúp chính mình tìm được người làm thích hợp. Nếu cố chủ đồng ý thuê người, nha nhân ngay lập tức có thể nhận được một khoản nhỏ từ tiền thuê. Ngoài làm môi giới tìm giúp việc, cũng có nha nhân phụ trách hỗ trợ đặt mua đồng ruộng, chọn mua hàng hóa, sang tên cửa hiệu, phác thảo khế ước vân vân...
Nha nhân trong thành không ít, mỗi người đều có sở trưởng riêng. Nhưng rốt cuộc chưởng quầy giúp mua bán loại gì thì tựa hồ như cũng không ai hiểu rõ, chỉ biết hình như là hỗ trợ giới thiệu thợ thủ công thích hợp với yêu cầu của khách, cho người trong tay đầy bạc.
Chạy bàn ba tháng, Trọng Lục luôn cảm thấy, người của quán trọ này từ trên xuống dưới đều có vấn đề.
Chạy bàn cùng gã có Chu Ất, so với gã thì tuổi nhỏ hơn, nhìn cũng chỉ mười tám mười chín, ban ngày thường thích nói thích cười, tính tình cũng siêng năng dễ chịu. Chỉ là vừa đến đêm... tình hình hơi khác một chút...
Chu Ất buổi tối đôi khi sẽ nói mớ.
Nói mớ thì không có gì lạ, chỉ là nội dung mà nó nói thật khiến cho người khác sợ hãi.
Trọng Lục lần đầu tiên nghe được Chu Ất nói mớ là khi gã mới bắt đầu làm chạy bàn ở quán trọ Hòe An được ba ngày. Gã và Chu Ất cùng dùng chung một gian phòng nhỏ ở hậu viện, hai cái giường bị ngăn bởi một bàn cơm ở giữa, cho nên lúc nằm trên giường, nhìn thoáng qua sẽ không thấy rõ người nằm giường đối diện. Lúc ấy Trọng Lục bận rộn cả một ngày, đầu dính gối đã lập tức ngủ rồi, nửa đêm bỗng nhiên lại bị một tràng tiếng nói chuyện liên miên kéo ra khỏi giấc ngủ.
"Đừng mở mắt, ngàn vạn lần chớ mở mắt."
Quản Trọng Lục giật mình, tỉnh giấc. Vừa mở mắt đã nghe thấy Chu Ất nói, "Ngươi xem, ta đã bảo ngươi đừng mở mắt mà."
Trọng Lục thử hỏi một câu, "Tiểu Chu?"
"Suỵt! Đừng nói chuyện! Sẽ bị phát hiện đấy!"
Trọng Lục cả người bối rối, bò dậy khỏi chăn, nhìn xung quanh. Trong phòng yên tĩnh, tiếng gió liu riu như nói nhỏ, nhánh cây ngoài cửa sổ đong đưa, in bóng lên lớp giấy dán(2).
"Tiểu Chu? Ngươi nói cái gì vậy?"
"AAAAA, ngàn vạn ngàn vạn ngàn vạn ngàn vạn ngàn vạn lần đừng có nhìn dưới gầm giườ[email protected]#¥%¥..."
Giọng Chu Ất rất nhỏ, nhưng tốc độ nói lại rất nhanh, gần như sắp bị loạn thần kinh, câu nói kế tiếp tất cả đều mơ hồ thành một đoàn. Trọng Lục cảm thấy cơn ớn lạnh từ sống lưng lan dọc hết toàn thân, rùng mình một trận.
Dưới giường có cái gì?
Gã đông cứng tại chỗ, đầu óc mơ màng, bị dọa sợ nên giọng nói run rẩy, "Chu Ất! Tiểu tử, ngươi muốn nói cái gì vậy! Cái gì dưới giường!"
"Ngươi không biết sao? Quán trọ này, đã vào thì không thể đi ra."
Nói xong câu này, Chu Ất trở mình, bắt đầu ngáy.
Trọng Lục sửng sốt trong chốc lát mới cơ hồ ý thức được tên tiểu tử thối này đang nói mớ. Gã nhẹ nhàng thở phào, rồi chung quy lại lo lắng rằng đó không chỉ đơn giản là nói mớ, giằng co nửa đêm không ngủ.
Ba ngày hai lần nói mớ còn chưa đủ, thỉnh thoảng Chu Ất lại còn mộng du. Có một lần Trọng Lực nửa đêm mắc tiểu nên tỉnh giấc, vừa mở mắt đã bị dọa đến mức thiếu chút nữa trực tiếp tiểu ở trên giường đất(3).
Chu Ất ngồi xổm bên giường của nó, hai mắt mở thật to, trên mặt nở nụ cười quái đản, nhìn gã chằm chằm.
"Tiểu Chu... Ngươi mẹ nó lại phát điên cái gì!" Trọng Lục ôm chăn rụt về phía sau.
Chu Ất nhìn gã, trong miệng liên tiếp lầm bầm những âm thanh quái lạ không có ý nghĩa, sau đó bỗng nhiên nói, "Hồ Vận Thông, mười hai. Trương Nhị Nương, ba mươi mốt. Tiền Hỉ, ba."
Nói xong, nó dùng động tác cứng đờ để đứng lên, xoay người bò về giường mình, đắp chăn lên rồi khò khè ngủ.
Ba cái tên mà Chu Ất nói, Trọng Lục đều biết, đó là người từ vài hộ sống với buôn bán ở gần quán trọ. Vì vậy, ba ngày sau, khi tin Tiền Hỉ bị xe ngựa chạy nhanh trên đường tông chết truyền tới tai, trong lòng Trọng Lục lộp bộp một tiếng.
Ông chủ tiệm gạo Hồ Vận Thông đột nhiên ngã xuống đất chết bất đắc kỳ tử, cũng là vừa tròn mười hai ngày sau.
Một tháng sau, người đưa rượu cho quán là Trương Nhị Nương mãi không đến, ngược lại một tiểu nhị khác tới. Hắn ta nói cho Trọng Lục hay rằng Trương Nhị Nương bị phong hàn, vừa mới qua đời.
Là trùng hợp sao?
相关文章
Giọng ca ballad hàng đầu xứ Hàn Byun Jin Sub hát tại Việt Nam
Chiều 7/12, BTC chương trình Con đường văn hoá hữu nghị Việt – Hànhọp b&a2025-01-11Lời chúc Tết Dương lịch bằng tiếng Anh chuẩn và ý nghĩa 2024
1. Everything starts a new with the New Year coming. May your new year be filled with the happiest t2025-01-11‘Dưới bóng cây hạnh phúc’ tập 33: Bố chồng bắt Tuyết phục vụ gia đình
Trong Dưới bóng cây hạnh phúctập 33 lên sóng tối thứ 2 ngày2025-01-11Đột phá mới giúp khôi phục thị lực cho người mù
Đột phá mới giúp khôi phục thị lực cho người mùĐây là trường hợp thành công đầu tiên ở người của liệ2025-01-11Tồn kho cao, giá xe máy đồng loạt giảm để “xả” hàng
Đồng loạt giảm giá “xả” hàng tồnGhi nhận tại các đại lý bán xe máy tại Hà Nội, hầu hết các mẫu xe bá2025-01-11Náo nức chờ khai màn chuỗi lễ hội hoành tráng tại ‘điểm đến quốc tế mới’ Vũ Yên
“Tâm chấn” thu hút sự chú ý là màn ra mắt bộ đôi siêu tiện ích của Thành phố Đảo Hoàng Gia là Học vi2025-01-11
最新评论