Viên đại học sĩ Viên Trường Khanh vừa mới hạ triều liền bị hạ nhân chờ bên ngoài cửa cung vội vàng gọi về phủ.
Vì vậy tất cả văn võ cả triều đều biết,ệnPhiềnToákèo trực tuyến Hầu thị - phu nhân Viên đại học sĩ hình như lại không ổn.
Đây là lần thứ mấy trong năm nay báo nguy rồi?
Quả nhiên là trời ghen tỵ hồng nhan, anh tài dễ chết...
Bên ngoài cửa cung, nghe được tin tức này mọi người nhìn như nhiệt tình cảm khái, kỳ thật đảo mắt thì việc không liên quan đến mình liền tản ra. Cùng lắm sau khi về nhà, sẽ nhắc chuyện này với phu nhân và tiểu thiếp trong nhà, đối với vị Viên môn Hầu thị triền miên trên giường bệnh nhiều năm lại có hiền danh bên ngoài kia đều dựng thẳng ngón cái, sau đó sẽ lại bình luận một câu: Giá trị.
Cũng đúng thôi, vị Hầu thị thập tam cô nương này có khuê danh là San Nương, trong kinh thành thật sự không ai không dựng thẳng ngón cái. Đừng thấy nàng là thứ xuất, chứ lúc ở nhà là nữ nhi được sủng ái nhất, cũng gả cho vị hôn phu có tiền đồ nhất. Con trai còn nhỏ đã là lưỡng bảng tiến sĩ, con gái xuất giá làm thế gia tông phụ, tương lai là nhất phẩm cáo mệnh… Vậy cả đời này, nghe quả nhiên rất có giá trị.
Giá trị sao?
Nằm trên giường bệnh, Hầu San Nương chờ gặp mặt phu quân, con trai và con gái lần cuối, giờ phút này trong lòng dường như có cách nghĩ khác.
Con người đến lúc chết, giống như luôn thích tổng kết lại cả đời hèn mọn của mình một chút. Mà nếu để San Nương tự kết luận cho cuộc đời ngắn ngủi này, nàng chỉ biết dùng một chữ để khái quát: Mệt.
Từ khi vẫn còn là thập tam cô nương chờ gả ở Tây Viên, San Nương đã cảm thấy nàng sống mệt chết đi được. Nhưng muốn nàng buông tha cho lợi ích mình vất vả lắm mới giành đến tay, nàng lại cảm thấy không cam lòng. Do đó, người vì vật lụy, tâm vì hình dịch[1], nàng càng muốn càng nhiều, bởi thế càng mệt. Càng mệt, lại càng cảm thấy thứ lấy được không đáng để nàng mệt mỏi vậy. Mà đã mệt mỏi thế, thì nàng lại cảm thấy không cam lòng cho rằng, hết thảy phải mệt mỏi mới đáng giá…
[1] Người vì vật lụy, tâm vì hình dịch: ý chỉ con người vì vật chất và lợi ích làm cho mệt mỏi, tâm thần bị cuộc sống, công danh lợi lộc chi phối, nô dịch.
Đáng giá ư?
Khi khóe môi San Nương treo nụ cười trào phúng, phu quân nàng, Viên Trường Khanh Viên đại học sĩ cuối cùng cũng tới trước cửa phòng.
Mới vung rèm lên, Viên Trường Khanh vừa liếc mắt đã thấy màn trướng màu xám nhạt buông thõng trước giường bệnh. Do đó đột nhiên hắn ngừng bước, đưa tay ấn ấn mi tâm —— có lẽ không ai hiểu rõ hơn hắn, vị phu nhân này của hắn rất giỏi việc lấy hoàn cảnh tạo nên một bầu không khí nàng mong muốn.
Nhìn màn trướng xám tro, ở trong mắt Viên Trường Khanh, rõ ràng Hầu San Nương muốn tạo ra một hình ảnh đáng thương rằng nàng sắp chết cho hắn biết.
Đứng ngay cửa phòng ngủ, hắn cũng không tới gần màn trướng, chỉ xoa mi tâm lộ vẻ mệt mỏi nói: "Trời giá rét, bệnh của phu nhân cũng nên có lời giải thích."
Trong màn trướng, Hầu San Nương vốn lòng tràn đầy mong đợi chợt sững sờ, sau đó nơi khóe môi ngậm ý cười liền nâng lên —— đúng là hiếm có, nàng lại có thể hiểu ý hắn.
Hóa ra câu chuyện đứa bé chăn dê quả nhiên tồn tại, trước kia vì lừa hắn tới gặp nàng, mà nàng từng tạo ra nhiều lần bệnh tình nguy kịch, hôm nay nàng thực sự sắp chết, hắn lại không còn tin tưởng nàng nữa.
Cả đời này, gần như nàng chưa làm được việc gì khiến hắn hài lòng, có lẽ ít nhất trong chuyện này, cuối cùng nàng cũng có thể làm theo mong muốn của hắn một lần. Vì vậy, nàng nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng: "Được."
Chỉ tiếc, nàng sắp chết nên hơi thở quá yếu, thậm chí giọng nói còn không thể truyền ra ngoài màn trướng.
Bất quá, hiển nhiên người ngoài cửa cũng không cần nàng đáp lại, xoay gót chân ra khỏi phòng ngủ.
Trong màn trướng, Hầu San Nương từ từ nhắm mắt lại, lại phát hiện mình ngay cả chút cảm xúc đau lòng và thất vọng cũng không có.
Năm đó sao nàng lại si mê hắn thế? Si mê sự trầm mặc ít nói của hắn, si mê sự trong trẻo nhưng lạnh lùng lãnh đạm của hắn, si mê sự lạnh nhạt hắn dành cho nàng mà vì hắn trả giá tất cả?! rõ ràng biết rõ hắn là tảng đá không biết yêu thương, rõ ràng biết rõ cho dù nàng dốc hết toàn lực, chỉ cần hắn không muốn, thì nàng không thể tới gần hắn nửa bước, sao nàng lại cuồng dại cả đời không đổi với người không đáng đó chứ?!
Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới một trận xôn xao. Ngay sau đó, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Viên Trường Khanh vang lên: "Sao các ngươi đến đây?"
"Bọn họ nói, nương sắp không được."
Ngoài cửa vang lên giọng nói của con gái, mà giọng nói kia còn mang theo sự lo lắng rõ rệt.
trên giường bệnh San Nương nhất thời mừng như điên —— con gái nàng đã trở về, con gái nàng không so đo hiềm khích lúc trước, trở về thăm nàng rồi!