Tiếng mưa lớn,ệnChungTìnhLúcChạngVạngLụiTànVàoHửngĐôkết quả vô địch hà lan tựa như sắp có giông bão đến, từng tiếng gió rít gào không ngừng, sấm cùng chớp thay phiên trước sau rền vang, rì rào tiếng mưa nặng hạt trút bổ xuống phố xá, thành thị cao ngất ngưởng.
Kiều gia biệt thự, một nơi được xây lên ở trung tâm thành phố, tòa kiến trúc của nhà cấp 4, lát gạch men sứ và theo hướng hiện đại sang đẹp.
Tiếng mưa giòn giã ngoài kia tách biệt hoàn toàn, nhưng nội bộ đang xảy ra sự việc, cùng sự kịch liệt đò đưa của các tán cây lớn trước gió, yếu ớt sắp gãy ngã ấy.
Không khác biệt mấy.
Trong sảnh chính Kiều gia.
Nhàn nhạt mùi hương hoa linh lan, len lỏi khắp các nơi trong biệt thự, thơm ngọt tin tức tố quyến rũ nơi chóp mũi, nỉ non tiếng nức nở tựa như một con thú nhỏ bị bỏ rơi. Cào nhẹ bên tai, từng chút phá vỡ và kích thích dục vọng. Hấp hối tìm kiếm hi vọng sống, thân thể thon dài của thiếu niên đang run lên bần bật.
Nằm bò trên sàn thảm, lê lết từng chút để hướng về phía trước, hướng đến vị trí của người đang đứng cách đó không xa, thiếu niên ánh mắt mê mang.
Bởi do khóc, tầm nhìn càng thêm mờ mịt, ẩm ướt từ đôi mắt kia xinh đẹp và lấp lánh đến lạ.
“ Diệp Trí ” Nam nhân cuối cùng cũng bị thứ mùi hương liên tục kích thích mà lên tiếng, thân cao dựa trên ghế sopha, hai điều chân dài đến khiến người phải ghen tị với nó.
Kiều Kính Uyên động tác khoanh tay, gọi lên cái tên bản thân chẳng ưa, ngữ khí ngả ngớn lại mang theo sự châm chọc chán ghét. Hơn hết, là thích thú, hắn cười, từ cổ họng trầm thấp âm thanh dễ nghe làm sao.
“ Uyên.... anh, cho.... tôi, xin anh, đánh dấu, tôi. Tôi, khó chịu ” Thiếu niên vừa nói vừa nức nở cầu xin, cuối cùng cũng bò đến chân của Kiều Kính Uyên, Diệp Trí trong ánh mắt tuyệt vọng đang có ánh sáng rất nhỏ mong chờ, mộng tưởng một điều khó khăn.
Thiếu niên hèn mọn thấp hèn cùng cực, chỉ mong cầu một tình yêu, hoặc, thương hại cũng được.