发布时间:2025-01-10 22:04:40 来源:PhongThuyBet 作者:Ngoại Hạng Anh
Trở lại khu A ấp Tân Phước,ườithươngbinhcụtchânvượtTrườngSơlịch thi đấu bóng đá hạng nhất anh thuộc xã Tân Bình, huyện DĩAn gặp lại người thương binh năm xưa, tôi không thể nào nghĩ anh là thương binhcụt chân. Từ cách ăn nói, ứng xử, đi lại của anh đều thể hiện lối sống lạc quan,yêu đời như người lành lặn, khiến người ta không thể ngờ rằng, anh khiếm khuyếtmột phần cơ thể vì chiến tranh. Anh từng là phóng viên báo Quyết Thắng - Tiếngnói của Tỉnh đội Thủ Dầu Một thời chống Mỹ cứu nước.
Anh tên thật là NguyễnBằng Phi, bí danh Nguyễn Khắc Chí (tên thường gọi là Chín Long). Sinh ra và đượcnuôi dưỡng trong một gia đình giàu truyền thống cách mạng, bà nội và mẹ anh đềuđược Nhà nước tuyên dương bà mẹ Việt Nam anh hùng. Gia đình anh hiện giờ là nơihội tụ 30 đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam. Mặc dù trưởng thành từ nhà trườngchế độ cũ, nhưng được hấp thụ truyền thống cách mạng của gia đình, năm 1958, mới17 tuổi anh đã tham gia công tác cách mạng trong lòng địch và năm sau (1959)thoát ly kháng chiến. Sau khi học xong khóa huấn luyện tân binh ở chiến khu,anh được điều về Ban Chính trị Tỉnh đội. Về đơn vị mới công tác, anh cố gắng họchỏi những người đi trước và phấn đấu hoàn thành mọi công tác do cấp trên giao,nên sau đó anh được cử đi học lớp nghiệp vụ để trở về phụ trách việc lưu giữ hồsơ mật.
Với tinh thần vì đồngđội, say mê công việc, chẳng bao lâu anh trở thành phóng viên. Giữa năm 1965, Mỹồ ạt đổ quân vào miền Nam tiến hành chiến lược “chiến tranh cục bộ”, đẩy cường độchiến tranh lên mức ác liệt chưa từng thấy. Tại đây, chúng thí nghiệm tất cả mọiloại vũ khí chiến tranh. Trong đó có loại mìn zíp (được rải từ trên máy bay xuốngmặt đất) với hình dáng, màu sắc hợp với lá cây khô lìa cành rơi rụng, rất khóphân biệt. Loại mìn này được rải theo các đường chân trong rừng, nhất là đi banđêm rất khó nhận dạng để tránh, mà hễ đạp lên nó nổ là phải cưa chân. Biết baocán bộ, chiến sĩ cách mạng đã phải cưa chân vì nó. Chẳng may, năm 1966, trên đườngđi công tác, anh Phi đạp phải mìn zíp đành mất một chân phải. Anh được đưa vềquân y dã chiến, ở đó dụng cụ phẫu thuật còn quá thiếu thốn... nên các y sĩ phảidùng cưa sắt cưa mất khúc chân anh từ bàn chân lên khỏi mắt cá.
Thời gian sau, khi vếtthương lành lặn, anh được đưa đi an dưỡng. Thời kỳ an dưỡng, anh chú tâm màymò, nghiên cứu làm lại cái chân mới để hy vọng trở lại chiến trường. Chính khátvọng trở lại chiến trường đã không ngừng thôi thúc anh phác họa sơ đồ chi tiếtlàm chân giả bằng các loại vũ khí của địch bỏ lại rải rác trong rừng như gọngbom chụp; nòng súng, vỏ đạn và bạc khớp súng Garant M1; các loại đinh tán máybay, xe tăng M41 và vỏ thùng bom bi; vỏ bom napalm; sắt rào ấp chiến lược; đinhpháo chụp và pháo M72; dây thắt lưng và dây dù Mỹ... Những nguyên vật liệu này đượcđồng đội tìm kiếm đem về đầy đủ, tạo điều kiện để anh chế tạo thành công chângiả với các tư thế đi đứng, đạp xe, trườn bò để chiến đấu. Trước tiên, anh chếtạo thành công chân giả cho mình đi lại tự nhiên, rồi sau đó tích lũy thêm kinhnghiệm anh làm thêm hàng trăm chân giả giúp cho anh chị em thương binh trong tỉnh,khu Sài Gòn - Gia Định và cả một số thương binh Campuchia. Tính chung thời gianan dưỡng, anh đã làm ra hơn 300 chân giả cung cấp cho anh chị em thương binh.
Sau cuộc hành quânmùa khô năm 1966-1967, với 45.000 quân Mỹ kết hợp và hàng loạt đợt ném bom B52của không quân và pháo binh dày đặc trên không, dưới đất hòng tiêu diệt Trung ươngCục miền Nam, anh được đưa ra miền Bắc an dưỡng theo đúng chính sách thươngbinh. Nhờ có chân giả tự làm, anh đã đi bộ vượt một phần tư đường Trường Sơn đểđặt chân lên đất Bắc vào năm 1971. Ở miền Bắc, anh được đưa đi học thêm văn hóaở Quân khu 3 đến khi giải phóng hoàn toàn miền Nam, anh trở về Nam làm việc đếnnăm 1985 mới nghỉ hưu.
XUÂN KỲ
相关文章
随便看看