PhongThuyBetPhongThuyBet

Truyện Gặp Nhau Vào Mùa Ngắm Biển_kqbd số

Editor: Y.

Beta: Sn.

1.

Chuyến đi trải nghiệm tháng Sáu năm nay được quyết định đột xuất.

Dư Nhiễm hoàn thành xong một dự án,ệnGặpNhauVàoMùaNgắmBiểkqbd số tranh thủ lúc xe buýt đỗ bến để đặt vé giường nằm. Về nhà, cậu vội vã lấy quần áo để thay, mang theo dụng cụ vẽ đơn giản và chiếc ghế nhỏ, nhét vừa một ba lô, rồi ra cửa đi thẳng đến ga tàu.

Dư Nhiễm không theo học ngành mỹ thuật, mặc dù từ nhỏ cậu đã bộc lộ khả năng hội họa xuất chúng. Cậu vốn hiền lành, ngoan ngoãn, vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, sau nỗ lực thuyết phục của bố mẹ đã thành công làm cậu theo học ngành thiết kế sau khi thi đại học.

Sau khi tốt nghiệp, Dư Nhiễm cùng bạn cùng phòng thành lập một xưởng vẽ, qua vài năm hoạt động đã có quy mô nhỏ.

Dư Nhiễm vốn dĩ là người không coi trọng vật chất, nên mặc dù không đạt được nhiều thành công rực rỡ, cậu vẫn có đủ tiền dư dả để dành toàn bộ thời gian cho bản thân, sống với những mình muốn theo đuổi.

Giống như bây giờ, chỉ cần cậu muốn, cậu có thể lên đường đến một thành phố khác với tư cách là "Họa sĩ Dư Nhiễm".

Dư Nhiễm đi chuyến tàu 6 giờ sáng mai, cậu chọn ngủ tạm một đêm tại ga tàu. Vài năm trước khi xưởng vừa mới mở, Dư Nhiễm bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, vì vậy cậu đã quen với việc ngủ qua đêm ở các ga tàu và sân bay.

Để hoàn thành dự án gần đây nhất, Dư Nhiễm đã thức trắng đêm ở công ty suốt một tuần, trước đó cậu đã gửi chú mèo về nhà cho mẹ chăm sóc, bây giờ trở về nhà riêng không có bất kỳ sinh vật sống nào ở đây.

Dư Nhiễm vốn không thích cô đơn, hôm nay sau khi hoàn thành công việc một cách suôn sẻ, thành phố Tây An bỗng đổ mưa vào chiều tối. Hít vào bầu không khí ẩm ướt, cậu bỗng không muốn đối mặt với căn nhà trống trải.

Cậu muốn đi ngắm biển. - wattpad: pod1803

Dư Nhiễm nằm tựa lưng trên giường, đặt quyển sổ vẽ dở dang sang một bên, vuốt ve ngón trỏ, dõi theo đoàn tàu rời khỏi từng ga, bỗng nhiên nhớ lại một lần thực tập mỹ thuật toàn khoa hồi đại học, hình như cũng đến Thanh Đảo.

2.

Dư Nhiễm chọn một nhà nghỉ trên núi, được cải tạo từ một công trình kiến trúc cổ cấp tỉnh, do đó cơ sở vật chất không được tốt lắm, nhưng cậu cũng không quá quan trọng, vì phần lớn thời gian cậu đều đi chơi bên ngoài.

Nhà nghỉ này ít người, ánh sáng và thông gió không tốt, đèn hành lang tối, khi đi lại có mùi ẩm mốc, mục nát.

Trên hành lang treo rất nhiều tranh, đều sử dụng gam màu tối trầm và phóng đại, tạo nên một tổng thể vô cùng u ám. Dư Nhiễm lại vô cùng thích, cầm điện thoại chụp mãi không thôi, hối hận vô cùng vì đã quên mang theo máy ảnh.

Dư Nhiễm đi xuống lầu khi đã là rạng sáng. Cậu tự quét mã, lấy trong tủ lạnh một chai nước suối, định ngồi trong phòng khách nhỏ một lát rồi mới lên lầu nghỉ ngơi.

Do ánh sáng hơi yếu, lúc quay người bước vào phòng khách nhỏ, Dư Nhiễm mới nhìn thấy trên ghế sofa có người đang ngồi. Cậu tiến đến gần mới phát hiện người đó đã ngủ thiếp đi.

Người đàn ông trước mặt có vẻ ngoài thanh tú, hay gọi là thanh niên nhỉ?

Dư Nhiễm hơi băn khoăn, tạm gọi là thanh niên vậy, nhìn kỹ thì có vẻ chưa đến hai mươi tuổi, trên mặt có trang điểm, nhưng vì dính nước nên hơi phai đi.

Dư Nhiễm nhìn chăm chú vào thanh niên một hồi lâu, càng nhìn càng thấy quen thuộc, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra gặp ở đâu.

Dư Nhiễm cười nhạt một tiếng, bỏ qua suy nghĩ ấy, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với thanh niên, mở nắp chai nước trong tay.

Mở nắp chai nước khoáng, Dư Nhiễm bỗng sực nhớ —

Đây là Thu Thừa Án. - wattpad: pod1803

Công việc của Dư Nhiễm đôi khi đụng chạm đến mảng thiết kế cho phim ảnh, nên cậu cũng có dịp gặp gỡ các diễn viên. Cậu từng gặp Thu Thừa Án cách đây khá lâu.

Cậu khẽ nghiêng đầu, suy nghĩ: Thu Thừa Án rõ ràng không hòa hợp với nơi đây, nhưng điều đó không ngăn cản Dư Nhiễm cảm thấy hắn rất đẹp trai, xinh đẹp và tinh tế như một bức tranh.

Trên tường, chiếc tivi treo cao vẫn đang phát sóng bản tin buổi tối, âm lượng được cố tình chỉnh nhỏ, ánh đèn trên đầu u ám, tạo nên một chút dịu dàng cho vẻ ngoài và khí chất lạnh lùng của Thu Thừa Án.

Dư Nhiễm im lặng một lúc, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, vẫn chụp lại cảnh tượng này, đồng thời một lần nữa dặn lòng mình, lần sau nhất định phải nhớ mang theo máy ảnh.

Dư Nhiễm quyết định đợi ở đây cho đến khi Thu Thừa Án tỉnh dậy, hỏi hắn xem có thể cho phép mình giữ lại những bức ảnh vừa chụp hay không.

Bên cạnh chiếc ghế sofa nơi Thu Thừa Án đang ngồi có một chiếc lồng lớn, bên trong nhốt một chú mèo Nga màu xanh lam. Dư Nhiễm đợi lâu quá, đâm ra chán, bèn tiến đến gần ngó vào.

Dư Nhiễm nhìn chằm chằm vào chú mèo nãy giờ, quyết định phớt lờ dòng chữ "Mèo nhát, không được vuốt, cẩn thận bị cào" trên lồng, đưa tay ra định vuốt ve. Tuy nhiên, trước khi cậu kịp thực hiện hành động tiếp theo, tay cậu đã bị ai đó nắm chặt.

"Đừng vuốt, con mèo này dữ lắm."

Dư Nhiễm giật mình, bị bức tranh "sống động" bên cạnh làm cho lóa mắt, nhất thời sững sờ, chỉ cảm nhận được bàn tay nắm lấy tay mình đeo rất nhiều nhẫn, cấn đến mức hơi ngứa.

Dư Nhiễm lấy lại bình tĩnh, ngượng ngùng đáp lại một câu cảm ơn gượng gạo.

Thu Thừa Án buông tay Dư Nhiễm, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Dư Nhiễm không rời.
赞(5746)
未经允许不得转载:>PhongThuyBet » Truyện Gặp Nhau Vào Mùa Ngắm Biển_kqbd số