Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Những cây mai trong đình viện đứng thẳng,ệnQuyểnVạnLíDoPhảiKhắtrực tiếp bóng đá kèo nhà cái tuyết trắng phủ lên trên các chạc cây, thấp thoáng chút màu đỏ.
Có người vội vàng đi ngang qua, đụng vào thân cây, tuyết trắng ào ào rơi xuống, lộ ra nụ hoa chớm nở.
Đáng tiếc lúc này không có ai thưởng thức nó.
Người vừa lướt nhanh qua những cây mai, chính là Tần Dương thị.
Tần Dương thị tiến vào trong điện, trông thấy nữ nhi của mình quỳ trên mặt đất, mà tiểu nha đầu thường ngày rụt rè sợ hãi kia, lúc này ôm túi sưởi ấm, rũ mắt ngồi ở một bên, nhìn vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn.
"Lão gia. . ."
"Nương." Tần Tĩnh Nghi giống như là nhìn thấy chỗ dựa, giọng nói cũng lớn hơn mấy phần.
"Lão gia, Tĩnh Nghi đã làm sai điều gì?" Mặt mũi Tần Dương thị tràn đầy đau lòng, "Chuyện này là thiếp thân không đúng, không quản lý tốt những việc nhỏ vụn vặt này, làm cho Tuyết Ca bị ủy khuất, thế nhưng không liên quan gì đến Tĩnh Nghi, nếu ngài tức giận thì cứ nổi giận với thiếp thân, đừng giày vò con như vậy."
Nói xong Tần Dương thị liền chạy tới đỡ Tần Tĩnh Nghi.
"Làm càn!"
Tần Thắng quát một tiếng chói tai.
Cả Tần Dương thị cũng bị giật mình, cũng không dám đỡ nữa.
"Bà hỏi nó một chút đi, xem nó đã nói thứ gì! !" Tần Thắng chỉ vào Tần Tĩnh Nghi "Ngày thường bà dạy quy củ cho nó như thế hả?"
Tần Dương thị: ". . ."
Bà ta nhìn nữ nhi của mình, không tiếng động hỏi con mình rằng nàng ta đã nói gì, chọc đến Tần Thắng làm to chuyện như vậy.
Tần Thắng chưa bao giờ tức giận với Tần Tĩnh Nghi như vậy.
Tần Tĩnh Nghi mím môi, khuôn mặt trắng bệch, không lên tiếng.
"Tĩnh Nghi, con sao chọc cha tức giận như thế?" Tần Dương thị nhanh chóng hỏi một câu.
Tần Tĩnh Nghi nào dám nói.
Nàng ta căn bản là không có nghĩ đến lúc ấy, Tần Thắng sẽ xuất hiện. . .
Mà chuyện này đều là do con nhỏ chết tiệt kia gây ra.
Nếu không phải nàng ta lừa gạt mình, sao mà mình có thể bị bắt tại trận như thế.
Linh Quỳnh nhỏ giọng mở miệng: "Nàng mắng ta là con hoang."
Tần Dương thị xém chút nữa thốt ra rằng vốn ngươi là. . . Bình thường lén nói đã quen, suýt chút nữa không giữ lại kịp.
"Tĩnh Nghi, con nói gì kì vậy hả!" Tần Dương thị xụ mặt răn dạy: "Tuyết Ca là tỷ tỷ của con, sao con có thể nói như vậy? Xin lỗi tỷ tỷ ngay."
"Chỉ bằng. . ."
Tần Dương thị trừng Tần Tĩnh Nghi một cái.
Tần Tĩnh Nghi cũng không ngu, biết lúc này Tần Thắng vẫn ở đây, không thể cậy mạnh.
Nàng ta miễn cưỡng cúi đầu xin lỗi "Thật xin lỗi, cha, là con quá tức giận, không giữ mồm miệng, ngài đừng nóng giận nữa."
Tần Dương thị cũng nói giúp: "Lão gia, Tĩnh Nghi còn nhỏ, chắc là hai đứa nhỏ chỉ đang cãi nhau thôi, Tĩnh Nghi không có ý như thế."
"Còn bà cũng nhỏ chắc?" Tần Thắng đè ép lửa giận "Ta giao Tuyết Ca cho bà chăm sóc, là tin tưởng bà, cho rằng bà có thể làm tốt chức trách của một mẫu thân."
Ông kiến công lập nghiệp ở bên ngoài, không rảnh để quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi trong phủ.
Tần Dương thị từ trước đến nay đều tỏ ra hiểu chuyện ở trước mặt ông, Ông cũng tín nhiệm bà ta.