Sau khi tỏ rõ quan điểm của mình đâu vào đấy với Tề Thiên Vũ,ệnNữTổngNgàiSuyTìnhRồsoi kèo c2 hôm nay Tề Khuynh hơi chút mệt mỏi trở về phòng. Có lẽ vì đã ngồi cả buổi sáng nên bây giờ Tề Khuynh cảm giác lưng có chút nhức, cô đưa tay ra sau ấn ấn vùng thắt lưng, tay còn lại mở cửa phòng. Ngoài dự tính, trong phòng sớm đã có sự xuất hiện của một người khác, nàng ngồi trên giường của cô, tay cầm bức ảnh để ở đầu giường, nàng nhìn tới nhìn lui bức ảnh, khóe miệng không giấu được ý cười.
Khung cảnh này đối với Tề Khuynh có chút quen thuộc, cô cũng không bài xích việc Thẩm Diệp Nghi tự tiện vào phòng mình ngồi, cô mở tủ lạnh nhỏ có sẵn trong phòng, lấy ra một chai nước lạnh uống liên tiếp mấy bụng ực ực xong thì nằm dựa vào thành giường mở ti vi xem.
" Đang nhớ về chuyện cũ sao? " Tề Khuynh liếc nhìn nàng một cái rồi lại nhìn về ti vi, đây cũng xem như một câu hỏi bắt chuyện có lệ khi trong phòng chỉ có hai người.
Thẩm Diệp Nghi "ừm" nhẹ, nàng để lại bức ảnh về chỗ cũ rồi cũng nhìn lên màn hình ti vi, trên ti vi đang chiếu một bộ phim hoạt hình 3d, nàng khẽ cười, quả nhiên Tề Khuynh nhà nàng tuy lớn xác nhưng vẫn thích xem mấy thể loại phim này, xem ra tâm tư vẫn chưa lớn lắm.
" Em của bây giờ thật khác xa so với lúc đấy, bây giờ trông em điềm đạm hơn nhiều. " Thẩm Diệp Nghi nói với giọng có chút hoài niệm. Thật ra lúc nhỏ Tề Khuynh đối với bên ngoài cũng không năng động lắm, chỉ có nàng chủ động dẫn cô cùng Ninh Ca đi chơi mới có thể hiếm hoi thấy được mặt năng động của cô, lúc đó quả thật là khoảng thời gian ngây ngô tươi vui nhất của ba người.
Tề Khuynh tâm trí có hơi bay bổng, phim chiếu trước mặt, người nói bên tai cũng không khiến cô thật sự tập trung, cô đột nhiên nhớ đến nàng, nhớ đến người phụ nữ của mình còn đang ở Thượng Hải bận trăm công nghìn việc, không biết nàng đang làm gì, nàng có đang nhớ đến mình không?
Cô gật đầu, trả lời có phần theo cảm tính. " Lớn rồi nên nhận ra đôi khi sống khép mình cũng là một điều tốt. " Song cô nhìn qua nàng, thấy nàng cũng đang nhìn mình cô liền dời ánh mắt đi. Tề Khuynh bước xuống giường đi vào phòng tắm tẩy trang rửa mặt rồi trở ra, Thẩm Diệp Nghi vẫn ở đó, dường như nàng không có ý định rời đi vào lúc này.
" Chiều chị có muốn đi đâu không? " Tề Khuynh đề xuất dẫn nàng ra ngoài. Cô nghĩ, thay vì ở nhà lúc nào cũng phải nghĩ cách đối phó với những câu hỏi ghép đôi mình và nàng thì tốt nhất cả hai nên ra ngoài tránh mặt người lớn. Cô cảm thấy nói chuyện đối phó với nàng vẫn dễ chịu hơn là với ba mẹ và anh trai, dù gì nàng cũng hiểu rõ con người của mình, nàng sẽ không chắp nhặt.
Trái với suy nghĩ của Tề Khuynh, Thẩm Diệp Nghi sau khi được cô đề xuất dẫn ra ngoài liền trong lòng nhộn nhạo không thôi. Nàng không đoán được suy nghĩ của cô, chỉ nghĩ cô muốn cùng mình có không gian riêng tư nên mới đề xuất như vậy. Nghĩ thế, Thẩm Diệp Nghi vui vẻ ra mặt.
" Có, tôi muốn đi sắm ít đồ. "
Tề Khuynh gật đầu, lại leo lên giường nằm, lần này cô không xem ti vi nữa, trực tiếp kéo chăn lên đắp cả người, giọng họng tùy hứng. " Ngủ trưa dậy chúng ta sẽ đi. "
Thấy cô đã mệt như vậy Thẩm Diệp Nghi không giấu được vẻ xót xa trong ánh mắt, dù rất muốn cùng cô nằm xuống ngủ nhưng nàng nghĩ cô có lẽ sẽ không muốn nên cũng đứng dậy rời đi, trước khi rời khỏi còn không quên tắt đèn cho cô.
...
Buổi chiều, Tề Khuynh thật sự như đã nói dẫn Thẩm Diệp Nghi ra ngoài mua đồ. Cô chở nàng đến trung tâm mua sắm, tùy ý nàng đi hết chỗ này chỗ kia mua đồ còn mình chỉ đi theo sau giúp nàng xách.
" Lựa tới lựa lui hơn phân nữa đều là đồ dành cho thú cưng, chị tính nuôi con gì sao? " Tề Khuynh nhìn mấy cái giỏ trên tay mình, thức ăn cho mèo và chó các thứ ba la ba la, nhưng cô lại chưa từng nghe nàng nói sẽ nuôi con pet gì.
" Tôi quên nói với em, hôm qua lúc đi ra ngoài tôi có gặp một đàn mèo hoang trên đường, thấy chúng tội nghiệp quá nên tôi kêu Lý Tuân mang đến cơ sở thu nhận mèo hoang, bây giờ tôi đi mua chút đồ ăn mang đến đó. " Mặc dù có lòng tốt nhưng Thẩm Diệp Nghi lại không có ý định thu nhận một trong số chúng, không phải nàng không thích động vật, chỉ là cơ thể nàng không cho phép nàng tiếp xúc nhiều với lông của chúng.
Xem như đã lí giải Tề Khuynh cũng không thắc mắc thêm gì nữa, cô lại tiếp tục cùng Thẩm Diệp Nghi rảo thêm một tầng, sau đó thì ghé vào một khu ăn nhẹ cho buổi chiều rồi mới rời đi.
Tề Khuynh chở Thẩm Diệp Nghi đến chỗ thu nhận chó mèo hoang như nàng nói. Đến nơi, Tề Khuynh thấy chỗ này cũng không phải cơ sở gì quy mô lắm, giống như một cửa tiệm nhỏ, bên trong có rất nhiều cái lồng đang nhốt mấy con mèo và chó nhỏ. Tề Khuynh nghĩ, chắc chủ của chỗ này là người rất thương động vật, tuy nhiên kinh tế lại không cho phép người này phát huy hết lòng tốt của mình.
Cả hai cùng bước đến chỗ quầy có ông chủ đang ngồi, ông chủ nhìn thấy Thẩm Diệp Nghi liền nhận ra nàng, ông niềm nở cười chào.
" Là cô đến à, có phải đã suy nghĩ lại rồi không? Muốn nhận một bé về nuôi cho vui nhà vui cửa. "
Thẩm Diệp Nghi lắc đầu cười trừ, nàng vốn chỉ có lòng tốt, cũng không phải người từ bi, tuy nhìn thấy lũ mèo bị bỏ này trông rất tội nhưng nàng cũng không thể bỏ mặc sức khỏe của mình mà nhận bọn nó về.
" Hôm qua tôi có nói hôm nay sẽ ghé qua đây, tiện thể mua một chút thức ăn cho bọn nó, xem như tôi và bọn nó có duyên, việc gì có thể giúp được tôi sẽ cố gắng giúp. "
Dứt lời nàng nói Tề Khuynh liền đặt hai bao thức ăn mèo lên bàn trước mặt ông chủ, sau đó lại đi ra xe xách vô tiếp ba bốn bao nữa.
Ông chủ nhìn từng ấy bao thức ăn, đều là loại tốt đắt tiền mà ông ít khi mua cho lũ mèo ăn vì điều kiện kinh phí, bây giờ đột nhiên trên trời rớt xuống một người tốt, người này không những giúp ông thu về mèo hoang còn giúp ông mua luôn cả thức ăn cho bọn chúng, xem ra lũ mèo này cũng thật tốt số khi gặp người như nàng.
'Meo~'
Một con mèo lông trắng đột ngột nhảy xuống từ cái kệ phía trong, nó kêu lên hai tiếng rồi đi từ từ đến chỗ hai người đang đứng bên ngoài, nhìn thấy hai người nó dường như rất cảnh giác lại kêu thêm hai tiếng nữa.
'Meo~ meo~'
Ông chủ cũng nhìn thấy sự xuất hiện của con mèo, ông định mở miệng gọi nó đến thì bên tai đột ngột vang lên tiếng 'hắt xì'.