CẨM NANG TRƯỚC KHI ĐỌC TRUYỆN
1. Tình cảm công thụ dành cho nhau,ệnToolHackCủaVươ
cahn vs hà nội fc nhưng thụ được đoàn sủng, đoàn sủng, đoàn sủng (điều quan trọng nhắc 3 lần), tình cảm của những người khác đối với thụ như anh trai thương em trai, như ba thương, như thú cưng thương chủ nhân... hoàn toàn không phải tình yêu trai gái.
2. Thế giới truyện có dị năng. Dị năng được đânh giá từ cấp 1 đến cấp 10, trong đó cấp 1, 2 yếu nhất và cấp 9, 10 mạnh nhất, dị năng không thể nâng cấp.
3. Thụ xuyên không có tool hack thích lười biếng nhưng trời không cho hay simp lỏ vương gia x công vương gia hay overlinhtinh ghen ngầm có tin đồn bị liệt dương.
...
Mùa hè thời tiết hanh khô, nắng nóng bên ngoài khiến người ta mất sức hơn mọi ngày, đến cả đường xá nứt nẻ khô cằn, cây cối rũ rượi ngã rạp một bên, cuối cùng bị bánh xe ngựa cán qua bẹp dí dưới đất.
Xe ngựa vừa mới chạy qua vài hòn đá nhỏ nên lắc lư. Tấm mành che bị người bên trong kéo lên, Hạ Vũ ló đầu ra ngoài nôn thốc nôn tháo. Người đánh xe ngựa nhìn thấy cười ha hả: "Ráng chịu một chút đi, đi như thế này mới kịp về kinh thành trước khi trời tối."
Hạ Vũ bám dính cửa sổ xe ngựa, thi thoảng nôn ọe vài cái, nhưng vì cái bụng trống rỗng nên không có thứ gì phun ra ngoài. Hạ Vũ lầm bầm: "Bây giờ... ta đổi ý trở về quận Tầm Dương được không nhỉ?"
Người đánh xe ngựa cười lớn: "Ha ha, trễ rồi. Với lại ngươi về quận Tầm Dương thì thế nào cũng bị cha ngươi tìm được thôi. Ngươi là đối tượng thành hôn với Huyền vương gia mà, Hạ phủ dễ gì bỏ qua cho ngươi."
Hạ Vũ lèm bèm: "Rõ ràng không cần ta, vậy mà có việc lại kéo ta về làm tấm bình phong."
Người đánh xe ngựa cười ha hả: "Mà ngươi có biết Huyền vương gia là người như thế nào không?"
"Hỏi thừa, sao ta biết được, đó giờ ta có quan tâm đến chuyện xã hội đâu, ọe..." Hạ Vũ vừa dứt câu thì nôn thêm lần nữa.
Người đánh xe ngựa cười sảng khoái: "Nghe nói Huyền vương gia ba năm trước bị trúng độc trên thương trường, dù đã trị khỏi nhưng..."
Mặc dù đang không khỏe trong người nhưng có drama là phải hóng, Hạ Vũ dỏng lỗ tai lên, hóng hớt: "Nhưng sao?"
"Nửa dưới của hắn bị liệt rồi, không xài được. Tuy mang tiếng là hoàng tử, tướng quân trăm trận trăm thắng nhưng không khác thái giám là bao. Cho nên hắn không thể tranh giành được ngôi vua rồi, ha ha. Ngươi xui xẻo làm vương phi của hắn, xem ra cả đời này ngươi phải làm góa phụ rồi."
Hạ Vũ bĩu môi: "Đôi khi làm góa phụ cũng tốt mà. Ha ha, làm vương phi có tiếng không có miếng còn đỡ hơn phải làm con ruồi, con muỗi trong phủ thừa tướng chứ."
Xe ngựa vẫn dùng tốc độ đều đều đến cổng kinh thành. Binh lính bên ngoài xem xét một lúc rồi mới cho qua. Xe ngựa lắc lư trên con đường lớn, hai bên đường bá tánh đi qua đi lại, kèm theo là tiếng rao mời chào khách đến mua đồ.
Xe đi hết con đường lớn rồi rẽ sang phải, đi thêm một đoạn nữa mới dừng lại. Tấm biển màu nâu bóng khắc hai chữ Hạ phủ dần dần hiện rõ trước mặt, hai bên treo đèn lồng đỏ, người hầu canh cửa nhìn thấy xe ngựa vội vàng chạy vào trong thông báo cho chủ nhân biết. Lúc lâu sau quản gia trong phủ đi ra đón tiếp.
"Thiếu gia, mừng ngài về nhà."
Hạ Vũ từ trên xe nhảy xuống, dường như không hề quan tâm đến việc bản thân chẳng có một người hầu đỡ xuống.
(责任编辑:World Cup)