Tôi nhớnhững lời cay nghiệt của làng xóm dành cho gia đình tôi. Họ gọi tôi là con đĩnon,âmsựcủamộtcôgáichửnhan dinh bong da. con chửa hoang, gọi bố mẹ tôi là đồ không biết dạy con. Lúc đó tôi mới hiểurằng mình đã làm bố mẹ khổ như thế nào.
Ngay từ nhỏ, tôi đã được gia đình răn đe bằng những tục lệ“trên trời rơi xuống”. Rằng một người con gái mất trinh tiết sẽ bị trai làngkhinh miệt, mang chửa hoang sẽ bị dân làng cạo đầu thả xuống biển… Những điều lệghê rợn ấy ngấm ngầm trong đầu khiến tôi không thể nào quên.
Thế nhưng, cách đây 8 năm lúc tôi 17 tuổi, vì yêu mù quángnên tôi đã trao thân cho một gã sở khanh để rồi luôn phải mang tiếng là gái chửahoang.
Tôi nhớ như in ngày tôi trao đời con gái cho hắn và có bầu.Khi có bầu, tôi báo với hắn là tôi sợ nhưng hắn ta mặc nhiên không động viên, anủi mà chửi tôi rằng: "Cô ngủ với tôi được thì cũng ngủ với thằng khác được”. Hắncòn chửi tôi những câu thậm tệ cay nghiệt hơn rồi cắt liên lạc với tôi, bỏ tôivới cái bụng bầu năm 17 tuổi.
Tôi sợ hãi, lo lắng không dám nói với bất kỳ ai. Tôi giấu bốmẹ vì tôi vẫn còn đi học. Nhưng cái "kim giấu trong bọc lâu ngày cũng thò ra"khi được 9 tháng tôi sinh con.
Ảnh minh họa |
Khí biết tôi sinh con, mẹ như chết ngất còn bố tôi lúc đó nhưkhóc cạn nước mắt rồi tuyên bố từ mặt hai mẹ con tôi. Không chỉ vậy, hàng xómcũng bắt đầu lời ra tiếng vào chê cười bố mẹ gia đình tôi. Mẹ, anh trai bắt tôicho con đi để làm lại cuộc đời. Bố dù giận, nửa đêm khóc nghẹn nhưng lại cườngquyết "cứ để nó đi học còn con bé con tôi nói là sáng đi thể dục nhặt được, córau ăn rau có cháo ăn cháo" .
Tôi nhớ những đêm bố thức trắng ngồi khóc khiến mẹ phải bịtmiệng bố để hàng xóm không nghe thấy. Tôi nhớ những lời cay nghiệt của làng xómdành cho gia đình tôi. Họ gọi tôi là con đĩ non, con chửa hoang, gọi bố mẹ tôilà đồ không biết dạy con. Lúc đó tôi mới hiểu rằng mình đã làm bố mẹ khổ như thếnào.
Bố tôi là đàn ông sương gió giang hồ từng trải nhưng lại khócsuốt một thời gian dài vì tôi. Tôi còn nhớ như in lời bố nói: "Con giết chết hếtmơ ước kì vọng của bố đặt vào con". Phải, chưa bao giờ tôi thấy căm hận bản thânvà gã khốn nạn kia như vậy!
Nỗi đau này chưa dứt thì nỗi đau khác lại ập tới. Con tôi đẻra là con gái không may mắn bị đục thuỷ tinh thể bẩm sinh, hẹp ống động mạch chủ... Bao nhiêu ngày tháng đi viện ròng rã là bấy nhiêu ngày bố mẹ vất vả vì mẹcon tôi.
Chị gái tôi mặc dù mang bầu vẫn vẫn lao vào đánh tôi vì làmkhổ bố mẹ. Chị dâu suốt ngày cay nghiệt, hai cậu ruột từ mặt cấm bước chân xuốngnhà. Tôi đã từng nhiều lần muốn tìm đến cái chết nhưng tiếng khóc của con lạilàm bản thân mình thức tỉnh.
8 năm qua dù quá khứ đã nguôi ngoai nhưng vết đau và tiếngchửa hoang vẫn bám diết lấy tôi. Bố tôi lại một lần nữa gạt nước mắt lo cho tôiđi nước ngoài làm việc để tôi quên đi quá khứ, để kiếm tiền nuôi con và lo tươnglai hai mẹ con.
Bố bảo: Ngày xưa con bé con tập đi, con ngã bố nâng con lêndắt tay con đi tiếp rồi con cũng tự đi tự chạy được. Giờ con lại ngã nhưng conngã đau quá bố không thể cầm tay dắt con đi mà chỉ còn cách chỉ đường cho conđứng dậy .Giờ con đường phía trước là cơm hay cháo là do con quyết định. Bố mẹrồi cũng chết, anh em "kiến giả nhất phận" không thể lo cho con cả đời nên conphải biết cách đứng dậy từ nơi con ngã ".
Khi con tròn 3 tuổi, tôi sang Hàn Quốc làm việc. Tôi khônghiểu tại sao nhiều người vẫn biết về quá khứ của mình. Một lần có một gã sinhnăm 1978 giả vờ say rượu hãm hiếp tôi. Tôi cây cú liền lấy gạt tàn đập vào đầuhắn rồi mắng "Tôi có con nhưng tôi không phải cave, tôi nghèo nhưng tôi khôngnằm ngửa lấy tiền nuôi con" .
Tôi đau đớn, nhục nhã. Chẳng lẽ trong mắt người đời, trongmắt đàn ông những đứa không chồng mà có con như tôi chỉ là loại hư hỏng, loạiđâu cũng bạ được .
Ảnh minh họa |
Nhưng, tôi rách chứ không nát, tôi ngu thì tôi chịu tráchnhiệm chứ tôi không lao vào vết xe đổ lần nữa. Con tôi ở nhà ông bà nuôi, cháuđi học thì ở với gia đình anh trai tôi. Chị dâu tôi là người biết điều nênthương con tôi như con ruột, đối xử chăm sóc con dù cháu bị bệnh.
Còn về hắn ta, sau bao nhiêu năm chơi bời thì tìm cách xintôi tha thứ, xin quay lại với mẹ con tôi để bù đắp . Tôi đã quát thẳng vào mặtanh ta: "Tôi của ngày yêu anh chết rồi , lúc tôi cần anh nhất, lúc con tôi cầnanh thì anh ở đâu? Bây giờ tôi nuôi con khôn lớn tôi đi làm có tiền thì quay lạixin tôi tha thứ? Tôi không thèm loại khốn nạn như anh”.
Làm mẹ đơn thân thật khó, phải trải qua bao nhiêu cực nhọctai tiếng, phải đối diện với những câu hỏi về bố của trẻ thơ. Nhưng thà làm mẹđơn thân mà tư tưởng thoải mái thông suốt tự lập được về kinh tế còn hơn là cóchồng như không. Bây giờ tôi vui vẻ đi làm gửi tiền về cho bố mẹ trả nợ và nuôicon, còn hắn ta thì đã trải qua hai đời vợ những đến giờ chẳng còn ai bên cạnh.
Tôi thấy có nhiều người chia tay người yêu cứ đòi sống chếtrồi đầy đoạ bản thân, nhưng thật sự điều đó là ngu ngốc. Bố mẹ sinh ra mình nuôimình khôn lớn chỉ hi vọng sau này mình báo hiếu về già. Tại sao phải huỷ hoại vìcon trai như vậy ?
Có nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ, tôi đã trải qua những nỗiđau nỗi tủi nhục nên rút ra được một điều rằng mình phải thật mạnh mẽ, không cóhọ mình vẫn phải sống tốt, sống hạnh phúc.
Tôi cũng từng là một đứa con gái ngu muội yếu đuối, khóc lóccầu xin người yêu cho con em có bố, cho bố mẹ em không bị chê cười, nhưng đáplại chỉ là những câu chửi bới lăng nhục. Có lúc cay nghiệt quá tôi còn ôm con rabờ sông định tự tử nhưng thôi. Cuối cùng sau những ngày tháng sống trong nướcmắt, nhìn bố mẹ hao gầy vì hàng xóm cười nhạo tôi mới biết đứng dậy để bướctiếp.
Tôi mong xã hội sẽ bớt cay nghiệt với những người như tôi,mong các bạn trẻ biết hành động đúng đắn với lỗi lầm mình gây ra!
Nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua đi, chỉ là bản thân mình học cáchđối diện và bước qua như thế nào. Các bạn trẻ hãy trang bị kiến thức tình yêu,giáo dục giới tính cho mình đừng để sau phải ân hận, và cũng đừng ngu dại gìphải huỷ hoại bản thân vì người đàn ông không đáng!
Tâm Anh