Truyện Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân_bd keonhacai

时间:2025-01-10 15:17:07来源:PhongThuyBet作者:La liga
Thị trấn nhỏ này đã lâu rồi không có tuyết rơi.

Trước khi nhận được điện thoại của Khuông Tư Mẫn thì mười phút trước Khuông Ngữ Điềm mới nói lời chia tay với Từ Cẩn Sơ.

Bọn họ yêu nhau ba năm nhưng chia tay chỉ mất ba phút,ệnXuânHạThuĐôngRồiLạiXuâbd keonhacai quá trình còn đơn giản hơn ăn một bữa cơm.

Trước lúc tắt điện thoại, Từ Cẩn Sơ bỗng nhiên nói, “Có vẻ em không buồn chút nào.”

Khuông Ngữ Điềm bước vào hành lang, cô cụp ô lại rồi trả lời, “Anh cũng vậy.”

Từ Cẩn Sơ mỉm cười, một nụ cười như có như không, anh nhỏ giọng nói, “Vậy là chúng ta thật sự không thể ở bên nhau.”

Quả nhiên hai con người lạnh lùng, vô cảm chẳng thể nào sưởi ấm cho nhau.

Khuông Ngữ Điềm đứng trước cửa rũ tuyết dính trên người, nhìn thấy cuộc gọi vẫn hiển thị trên màn hình, cô im lặng hồi lâu rồi mới nói, “Rất xin lỗi.”

Ba chữ này khách sáo một cách máy móc, Từ Cẩn Sơ không hề che giấu nụ cười, “Anh không mong muốn phải nghe câu này từ em.”

Khuông Ngữ Điềm cúi đầu, cô không trả lời anh.

Cô cảm thấy mình phải xin lỗi Từ Cẩn Sơ. Bọn họ đi tới kết cục chia tay như thế này, phần lớn là do cô.

Khuông Ngữ Điềm quẹo qua hành lang rồi bật đèn bằng giọng nói, cô chậm rãi đi tới cửa, trong lúc đang suy nghĩ tìm lý do gì để kết thúc cuộc gọi thì cô lại nghe thấy giọng nói của Từ Cẩn Sơ, “Thật ra anh thấy rất tiếc nuối.”

Khuông Ngữ Điềm dừng bước chân.

“Chúng ta ở bên nhau ba năm, anh thật sự muốn cưới em làm vợ.” Từ Cẩn Sơ khẽ cười, “Nhưng trông em lúc nào cũng mệt mỏi. Tiểu Điềm, em sống quá mệt mỏi.”

Khuông Ngữ Điềm vô thức siết chặt dây túi xách, cô im lặng một lát rồi trả lời anh, “Rất xin lỗi.”

“Em đừng luôn nói ba chữ này… Đây là cuộc mua bán không có thành ý giữa cả hai, em như vậy làm anh thấy hổ thẹn.”

Khuông Ngữ Điềm: “Em…”

Từ Cẩn Sơ thở dài, giọng điệu ôn hoà như mùa xuân ấm áp.

Từ trước đến giờ tính cách anh vẫn luôn vậy, anh lúc nào cũng lý trí và phong độ, cộng thêm ngoại hình xuất chúng với một công việc đàng hoàng, anh chính là hình mẫu lý tưởng trong mắt các bậc phụ huynh.

Chứ không giống như người đó…

“Tất cả mọi chuyện không phải là trách nhiệm của một mình em, ít nhất là do anh không đủ yêu em.” Từ Cẩn Sơ nói, “Nếu anh yêu em đủ nhiều, anh đã có thể bao dung cho bạn gái mình dù trong lòng cô ấy luôn yêu một người khác.”

Khuông Ngữ Điềm sững sờ.

“Anh……” Biết từ khi nào?

Nhưng cô nói không nên lời, quá khứ đã phủi bụi nhiều năm bóp chặt lấy cổ họng cô, khiến cô không tài nào thở nổi.

Màn đêm yên tĩnh càng được tô điểm vào giờ phút này, đêm đông đìu hiu ngoài cửa sổ nhỏ phía cuối hành lang như muốn bao bọc dáng người mỏng manh, yếu ớt của Khuông Ngữ Điềm. Còn trên nền nhà bằng gạch men trắng là chiếc bóng trải dài đầy cô đơn của cô.

Bọn họ đều giữ im lặng trong khoảng thời gian hút hết một điếu thuốc.

Cuối cùng vẫn là Từ Cẩn Sơ lên tiếng phá vỡ bầu không khí bế tắc này. Anh chỉ hỏi một vấn đề, đây cũng chính là vấn đề đọng lại trong lòng anh lâu nay và khiến anh luôn băn khoăn.

“Em có thể nói cho anh biết người ấy là ai không?”

Người ấy là ai?

Đã lâu rồi không có ai hỏi cô vấn đề này.

Không đúng, phải là không có ai dám hỏi cô vấn đề này.

Bởi người ấy đã biến mất từ rất lâu trên con phố dài năm ấy và mọi người đều thận trọng khi nhắc tới sự tồn tại của anh.

Khuông Ngữ Điềm dựa người bên ô cửa sổ rồi nhìn chằm chằm màn đêm sâu thẳm phía đằng xa, cô thoáng nở nụ cười và thờ ơ nói, “Người ấy đã chết.”

Tuyết trắng xoá như ban ngày, những tia sáng yếu ớt chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của Khuông Ngữ Điềm, khiến cô không khác gì một hồn ma lang thang.

Khuông Ngữ Điềm chống tay lên bệ cửa sổ, hai mắt đau đáu nhìn về phía chân trời… ánh trăng sáng lấp ló sau những áng mây đen sao mà sạch sẽ… sao mà trong veo đến như vậy.

Cô gần như chết lặng, chỉ biết lặp lại lời nói đầy máy móc, “Người ấy đã chết từ lâu rồi.”



Khuông Ngữ Điềm tắt điện thoại, cô còn chưa tìm được chìa khoá nhà thì Khuông Tư Mẫn gọi điện thoại tới.

Cô treo ô trên tay nắm cửa, sau đó mượn ánh trăng hắt vào qua cửa sổ nhỏ trên hành lang, vừa tìm chìa khoá vừa nghe điện thoại.

Khuông Tư Mẫn: “Chị đã về đến nhà chưa?”

Khuông Ngữ Điềm: “Chị vừa về đến.”

“Em đã lọt vào vòng chung kết!” Khuông Tư Mẫn sung sướng khoe với chị gái, “Thời gian là thứ tư tuần sau, chị có thể đến xem em thi đấu không?”

Năm nay Khuông Tư Mẫn học lớp mười hai, từ nhỏ đến lớn con bé luôn ước mơ trở thành nữ cầu thủ bóng rổ xuất sắc. Con bé không chỉ dám ước mơ mà còn dám thực hiện, bây giờ lọt được tới vòng này, coi như đã cách rất gần với giải thi đấu của tỉnh.

Khuông Ngữ Điềm cười đồng ý, Khuông Tư Mẫn hạnh phúc như được bay lên thiên đường, mỗi lúc vui vẻ là Khuông Tư Mẫn sẽ nói liên mồm, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện nên con bé cũng thuận miệng nói luôn với chị gái.

“Em kể cho chị nghe chuyện này nè, hai ngày trước em gặp một người trên phố, em thấy người đó rất giống anh Đại Ninh, suýt chút nữa em còn chạy theo người đó.”

Khuông Ngữ Điềm đang tìm chìa khoá, nghe thấy lời này của em gái thì lập tức dừng lại động tác trên tay.

Cô cúi đầu nhìn nền nhà bằng gạch men trắng xoá dưới chân, còn cái bóng của cô thì lắc lư trên nền gạch giống hệt một bóng ma cô đơn, vất vưởng.

Thật lâu sau đó, Khuông Ngữ Điềm mới lên tiếng.

“Em nhìn lầm rồi, anh ấy đã chết.”

Khuông Tư Mẫn lúng ta lúng túng, cô nhỏ giọng nói: “Nhưng chị bảo anh Đại Ninh chỉ mất tích thôi mà, còn người chết không phải anh ấy.”

相关内容
推荐内容