“ Liễu Biên Tu,ệnHiềnThêCựcKhỏtruc tiep.bong da hom nay chúc mừng, chúc mừng, có thể được hoàng thượng tự mình chỉ hôn, tiểu nữ nhi nhà ngài thật là tam sinh hữu hạnh”.
“Liễu Biên Tu, có thể cùng An Dương vương phủ kết thành chuyện chungthân, đó chính là Liễu gia nhà các ngươi hơn nửa đời đã tu luyện phúckhí, Chúc mừng, chúc mừng!!”
“Liễu Biên Tu, hôm nay đi uống vài chén đi”
Liễu Minh Thành đứng ở bên ngoài Tử Thần điện, nghe các đồng liêu dùngngữ khí hâm mộ hoặc là khinh bỉ hoặc là đồng tình đối với hắn nói lờichúc mừng, nét mặt già nua nhất thời lần lượt thay đổi xanh rồi đếnhồng, bàn tay to trong ống tay áo hết nắm chặt rồi lại buông, buông rồilại nắm, vài lần thiếu chút nữa đã không áp chế được cơn giận. Nhưng mà, ông còn phải trưng ra khuôn mặt tươi cười đáp lời cùng bọn họ, khôngthể đắc tội người, khiến bụng ông tràn đầy lửa giận.
Nhưng bọn họ chúc mừng cũng không sai, bởi vì lúc nãy vừa mới lâm triều, Đương kim hoàng thượng tự mình tứ hôn, đem đứa con gái nhỏ nhà ông chỉhôn cho An Dương vương Thế tử- Sở Khiếu Thiên, hai tháng sau sẽ thànhhôn.
Hôn sự vội vàng như thế, đồ cưới của nữ nhi ông làm sao có thể chuẩn bị kịp?
Hơn nữa điều quan trọng nhất là, để tiểu nữ nhi nhà ông phải gả cho đệ nhất ác bá ở kinh thành, ông cực kì không muốn …..
Chỉ cần là người ở kinh thành, ai mà không biết đại danh của An Dương vương thế tử- Sở Khiếu Thiên??
An Dương vương thế tử- Sở Khiếu Thiên, chính là một nam nhân khiến người ta đau đầu, khi hắn đi dạo trên đường phố: Trêu chọc con gái nhà lành, ở kinh thành chỉ cần là nữ tử mà hắn thấy thuận mắt, không nói hai lờiliền cướp về vương phủ suồng sã, trêu ghẹo, phẩm hạnh thì bất lương,không học vấn không nghề nghiệp, tính tình thì háo sắc, kinh thành từđầu xóm đến cuối xóm đều là nơi hắn vui đùa. Nghe nói, còn vì một đầubài chốn thanh lâu mà vung tiền như rác, thiếu chút nữa làm cho An Dương vương tức giận, ốm đau đến không dậy nổi. Thậm chí, trên đường cái vìmột nữ nhân mà ra tay đánh người quá nặng, làm cho người ta gãy hai cáixương sườn………(0.o)..
Tóm lại, An Dương vương thế tử làm đủ loại việc xấu, thật là tội lỗi chồng chất, một lời khó nói hết….
Vì vây, An Dương vương dù được hoàng thượng tín nhiệm, tin cậy, tiền đồ của An Dương vương thế tử không cần phải lo lắng, nhưng kinh thành vẫnlà không có nhà nào nguyện ý gả khuê nữ cho một người như vậy, khiến cho hôn sự của An Dương vương thế tử kéo rồi lại kéo, kéo đến khi thế tửhai mươi tuổi mà chưa có một mối hôn sự nào….
Nhưng hôm nay, ngay khi buổi lâm triều sắp kết thúc, đề tài câu chuyệncủa Sùng Đức hoàng đế trẻ tuổi đột nhiên chuyển dời, liền để thái giámđem ý chỉ tứ hôn của hắn thông báo trước văn võ bá quan, làm cho mọingười đương trường đều bị chấn động kinh hoàng.
Tuy rằng An Dương vương thế tử không phải là người tốt lành, nhưng tốtxấu gì về sau hắn cũng kế thừa An Dương vương phủ, kế thừa tước vị AnDương vương, thân phận như thế mà cưới một tiểu thư danh môn thế giacũng là điểu hiển nhiên- mặc dù là không có khả năng khuê nữ nhà nàonguyện ý gả cho hắn
(=.=..mất giá trầm trọng)
…, Vì sao Sùng Đức đế lại chỉ hôn nữ nhi của một quan viên biên soạn sách ở Hàn Lâm viện cho An Dương vương thế tử??
Mà mọi người lại nhìn sang An Dương vương đang đứng trong hàng thânvương, thì thấy vẻ mặt ông ta lạnh nhạt, thần sắc bình tĩnh, thì có thểđoán được ông ta đã biết trước việc này.
Mọi người tuy đoán không ra ý của hoàng đế, nhưng chuyện đó cũng khônghề gây trở ngại việc bọn họ đi nói lời chúc mừng, thánh chỉ đã hạ, hônsự này đã chắc như đinh đóng cột, không ai có thể thay đổi.
Vô luận là tiếc hận thay Liễu gia tiểu nương tử, hay vui mừng vì nữ nhicủa một quan viên biên soạn sách có thể sánh duyên cùng An Dương vươngthế tử, mọi người trên mặt đều phi thường vui vẻ chúc mừng hai người sắp trở thành thân gia.
An Dương vương đối với thanh âm chúc mừng của đồng nghiệp, giơ tay nhấcchân đều có thành ý hơn so với Liễu Minh Thành, chấp tay ôn hòa cười nói cảm ơn, liên tục nói đến lúc đó còn thỉnh bọn họ đến uống chén rượucưới.
An Dương vương là người có tính tình khoan dung, làm việc luôn theo quycủ, có thể leo lên đến vị trí này, không phải là ông ta có nhiều giỏigiang hay có nhiều thông minh, thuần túy là thời điểm Sùng Đức đế còntrẻ đăng cơ, ông ta chiếm được công lao “hộ giá có công”, lại là huynhtrưởng của hoàng đế, mẫu tộc đều là nữ họ Diêu, cũng đồng thời mangtrong người huyết mạch hoàng tử Diêu gia, càng nhiều tầng thân cận,đương nhiên càng đươc hoàng đế tin cậy, sủng ái. Tin tưởng chỉ cần ôngta không có lòng mưu phản, hoàng đế sẽ vẫn cấp cho ông ta vinh sủng tớigià, đời tiếp theo cũng đồng dạng ân sủng như vậy.
Mà cuộc đời này của An Dương vương chỉ có một điều khiến mọi người bàntán, đó chính là tuy ông có thê thiếp vô số, nhưng chỉ sinh được một dứa con trai, mà đứa con trai này của ông lại là kẻ không nên thân, luôngây chuyện khiến người ta nhìn vào chê cười.
Bất quá tuy hắn không nên thân, cũng thường xuyên ở kinh thành gâychuyện, nhưng lại được hoàng đế lão đại bao che. Cũng không biết tên thế tử ác bá Sở Khiếu Thiên kia có điểm nào lọt vào pháp nhãn của hoàng đế, vô luận hắn náo loạn bao nhiêu, hoàng đế không chỉ mắt nhắm mắt mở màđôi khi còn ủng hộ ngầm, làm cho những người bị ác bá Sở Khiếu Thiên khi dễ, khi dễ đến nỗi sinh ra một luồng lửa giận không chỗ phát …….
Cho nên, Sở Khiếu Thiên người này ương bướng vô dụng, không chỉ do chamẹ sủng mà còn có một phần đóng góp không nhỏ của hoàng đế.
An Dương vương sau khi cùng nhóm đồng nghiệp nói lời chúc mừng xong thì đi về hướng phía Liễu Minh Thành.
Nếu là bình thường, Liễu Minh Thành sẽ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, cóthể làm cho một vị thân vương đến tìm mình nói chuyện là một chuyện vinh hạnh đến bực nào. Nhưng mà hiện tại ông thầm muốn tặng cho gương mặtgià nua của vị An Dương vương nào đó một quyền.
“Liễu Biên Tu về sau chúng ta chính là thân gia, thỉnh vui lòng chỉ giáo”.
An Dương vương giơ tay nhấc chân đều thể hiện phong phạm hoàng gia, uy nghiêm nhưng mang theo khiêm tốn hữu lễ.
Xem thái độ của An Dương vương lúc này, Liễu Minh Thành sao còn khônghiểu được? An Dương vương phủ này rõ ràng là nhìn trúng nữ nhi của ôngn, lại sợ với đức hạnh của thế tử nhà bọn họ, Liễu gia tuyệt đối khôngchịu đem nữ nhi gả qua, liền đi thỉnh hoàng đế tứ hôn. Thánh chỉ đã ban, nếu Liễu gia không muốn, chính là kháng chỉ bất tuân, nhẹ thì giángchức lưu đày, nặng thì bị mất đầu.
Cơ bắp trên mặt Liễu Minh Thành run rẩy một lát, chắp tay hoàn lễ, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Đâu có, đâu có, còn thỉnh vương giathông cảm nhiều hơn”.
Hai bên nói khách sáo qua lại một lát, An Dương vương rốt cuộc cáo từ mà đi.
Liễu Minh Thành cũng lạnh mặt mà đi về hướng ngoài cung.
Trên đường, tự nhiên lại gặp một số đồng nghiệp cùng làm việc tại HànLâm Viện, Liễu Minh Thành nhìn thấy trong ánh mắt bọn họ có hâm mộ, cóghen tị, lại có thương hại.
Làm cho luồng lửa giận của ông càng cháy càng mạnh. Liễu Minh Thành vẫnkhông rõ ràng tại sao đường đường là An Dương vương lại nhìn trúng nữnhi nhà ông, chính bản thân ông cũng xuất thân từ nhà nghèo, làm mộtquan viên biên soạn sách nho nhỏ, không có tiền đồ lớn lao, thế tử Vương phủ cưới nữ nhi nhà ông hoàn toàn không có lợi ích gì.