Tôi nghĩ rằng mình là một người cô độc. Những lúc ở trường tôi vẫn luôn cảm thấy như thế. Luôn cảm thấy bạn bè thân thiết của tôi dần dần kết giao với những người khác,ệnĐôiMắtMà
ket qua vdqg nhat ban sau đó chúng tôi chỉ còn là những người bạn bình thường. Đôi khi tôi tự hỏi, có phải chăng vì tôi bình sinh quá ư tẻ nhạt, cho nên ở chung lâu dài mới dễ khiến cho người ta phiền chán đến vậy?
Kỳ thật, trong lòng tôi vẫn luôn canh cánh những vấn đề này, nhưng ngoài mặt lại làm bộ như hoàn toàn không thèm để ý.
Trong lúc tự lừa dối cùng hốt hoảng, tôi cũng đã vượt qua được quãng đời học sinh trung học đó.
Chuyên ngành tôi theo học ở đại học là vi điện tử học*, các môn chủ yếu là vật lý và số học, trên cơ bản trong lớp tìm không thấy sự tồn tại của nữ giới. Tuy nói lúc còn học trung học tôi theo ban khoa học tự nhiên, nhưng số học cùng vật lý là hai môn tôi không am hiểu mấy. Vào hệ này cũng là vì bị thuyên chuyển đến. Song cũng may, dường như cũng không quá khó khăn như tôi nghĩ, bằng chứng là tôi vẫn có thể theo kịp bài học.
(责任编辑:Cúp C1)