“Ai cũng thương con sao ông trời không thương con” Đã 4 tháng nay,ấtmùavìlũlụtgiađìnhbệnhnhiungthưlâmvàobướcđườngcùlịch boóng đá hôm nay mọi thứ xung quanh cháu Lê Thị Hoài Thương (8 tuổi, quê Hà Tĩnh) đã thực sự đảo lộn. Một cơn đau ập đến, một khối u ở bụng trở thành nỗi ám ảnh vĩnh viễn cuộc đời cháu.
Sau tất cả mọi xét nghiệm, cháu Thương vào bệnh viện K Tân Triều điều trị bệnh ung thư buồng trứng. Những ngày đầu mới vào, cháu nhìn những bạn bè xung quanh sao thấy ngộ ngộ vì ai cũng có cái đầu trọc. Bất giác, cháu cảm thấy sợ hãi nếu một ngày sẽ giống các bạn. Nhưng rồi, điều gì đến cũng phải đến, những sợ tóc cháu dần rụng xuống trong những giọt nước mắt của mẹ. Qua những ngày mệt mỏi kéo dài trên giường bệnh, cháu muốn ra ngoài sảnh bệnh viện để được vui chơi. Cháu cần hít thở bầu không khí bên ngoài thay vì những mùi hoá chất vốn dĩ quá quen thuộc.
Nhưng khi nhìn vào một chiếc gương, cháu chẳng nhận ra chính mình. Cháu chỉ biết khóc rồi nói với mẹ: “Mẹ ơi! Sao ai cũng thương con mà ông trời chẳng thương con. Con phải bị cái bệnh này hả mẹ?”. Tuy nhiên, nơi tâm hồn cháu Thương vẫn còn một nỗi sợ lớn hơn gấp bội. Cháu chỉ sợ một ngày bác sĩ trả về giống một số bạn nơi đây. “Liệu ngày đấy có xảy ra với con không mẹ ơi. Nếu có ngày đấy xảy ra chắc con buồn lắm mẹ nhỉ. Nhưng cũng có khi lúc đấy con chẳng biết gì vì hôn mê như các bạn đúng không mẹ?”, một loạt câu hỏi cháu dành cho mẹ. Mỗi lần như vậy, mẹ cháu đều khóc rất nhiều. Chị chẳng thể trả lời được chính xác những câu hỏi từ con. Tim chị quặn thắt lại bởi chị rất sợ một trong số những câu hỏi đó thành hiện thực. Cả gia đình lâm vào bước đường cùng Thời điểm cháu Lê Thị Hoài Thương đổ bệnh, gia đình cháu cũng đang phải hứng chịu hậu quả hết sức nặng nề từ trận lũ lụt ở miền Trung. Trận lũ đã quét sạch mọi công sức gia đình cháu suốt cả năm trời cày cấy. Bố mẹ cháu vốn là những người nông dân chịu thương, chịu khó làm lụng vất vả. Cuộc sống mưu sinh khó khăn nên nhà cháu chỉ đủ ăn. Chưa kể, bố cháu còn nuôi thêm mẹ già 90 tuổi. Khi cháu thương mắc bệnh, mẹ cháu phải lên chăm. Mọi gánh nặng kinh tế đè nặng lên bố cháu. Song tất cả đều vô vọng vì đến chút miếng ăn của cả một gia đình bỗng chốc tiêu tan.
Chị Phan Thị Kỷ, mẹ cháu Thương chỉ còn biết chạy vạy, đi vay mượn khắp nơi mới được chút tiền đưa con đi chữa bệnh. Những ngày tháng trên viện, chị phải chắt chiu từng bữa ăn. Còn người ở nhà thì vật lộn hàng ngày với những cơn đói do thiếu ăn. “Lắm lúc nghĩ sao ông trời bất công với gia đình mình chú ạ. Người ta có đủ ăn chữa bệnh đã khó khăn rồi. Giờ nhà mình bị lũ lụt chẳng có cái ăn lại đủ khốn khổ lắm rồi. Nay con lại bị bệnh ung thư thì chú bảo nhà tôi sẽ sống sao đây”, chị Kỷ chia sẻ một cách nghẹn ngào. Phạm Bắc- Bá Định
|