∴QUYỂN 1: CỐ NHÂN CÕI TRẦN∴
Anh Văn nói với tôi,ệnPhá
tỷ lệ bóng anh ấy là một kẻ có chết thôi cũng không xong. Mỗi khi nhắm mắt và đợi đến một ngày nào đó của vài năm sau, anh ấy vẫn sẽ bò ra khỏi cửa vô tướng.
Tiết Thanh minh năm 1921, tôi còn nhớ rõ hôm đó trời mưa rất lớn ở Thiên Tân Vệ. Đó là lần thứ mười một anh ấy bước ra khỏi cửa vô tướng, máu me bê bết cả người. Tôi chạy tới đỡ anh, thật sự không nhịn nổi phải hỏi một câu.
Tôi nói anh tội gì phải làm vậy, đi cũng đi rồi, sao cứ phải sống sót trở về, có phải có ai không chịu buông tay không?
Anh ấy không hề dễ thân như lời đồn. Anh chưa để ý tới tôi lần nào mà đã xoay người đi mất, nửa buổi sau anh mới quay đầu hỏi tôi có gì để ăn không?
Sau này lật xem mấy quyển sách cũ tôi mới biết, cả dòng Phán Quan luôn phải giữ thân mình trong sạch và công bằng. Tu là không vướng mắc, không ngăn trở, không chấp trở ngại. Câu hỏi ngày ấy của tôi đúng như một giấc mơ giữa ban ngày, chắc do đọc nhiều truyện quá.
Tiết Cốc vũ năm nay, tôi vẫn tự tay đốt hai chậu giấy và thắp bảy nén nhang cho anh ấy. Dáng vẻ của anh vẫn không hề thay đổi, giống hệt như lúc tôi đón anh năm đó.
Cây mai trắng sau núi đã nở được ba cành, không biết lần này anh ấy có thể ngủ yên thêm mấy năm nữa.
Ngày 25 tháng 4 năm 1995, mưa to tầm tã.
Thẩm Kiều ở Tây An.
–
“25 năm.”
“Cái gì?” Tài xế lớn giọng theo bản năng.
Tiết Thanh minh năm nay, Ninh Châu cũng mưa tả tơi. Lúc xe taxi vòng ra khỏi núi Tướng Quân, trời đã tối sầm. Chương trình phát thanh giao thông nhắc nhở ‘ngày mưa trơn trượt, xin quý vị hãy tập trung vào con đường phía trước’ lần thứ n, tài xế lại không nhịn được mà nhìn người ngồi sau xe.
Hắn đón được hai người khách kỳ quái, một già một trẻ.
Bé trai gầy nhom, lớn lắm cũng chừng sáu hoặc bảy tuổi, nhưng lại mặc một chiếc áo thun quá khổ. Dường như nó vừa té lộn mèo hay gì mà ướt nhèm từ đầu đến chân, nửa nước mưa nửa bùn đất. Trước khi lên xe, tài xế đưa cho nó một chiếc khăn lớn, nó vẫn chưa nói cảm ơn.
Nói đúng ra, nó chưa từng mở miệng, mãi cho đến vừa rồi mới tự dưng thốt lên một câu. Giọng nói đó vừa trầm vừa lạnh, không có bất cứ hơi hám của một đứa trẻ, thật sự không giống một đứa con nít tí nào hết.
Tài xế đoán mình vừa nghe nhầm, nhịn không được phải hỏi lại lần nữa: “Bạn nhỏ, con mới lên tiếng đó hả?”
Bạn nhỏ không nói gì, chỉ nhìn chòng chọc vào hắn. Đôi mắt ánh lên kính chiếu hậu, con ngươi vừa bự vừa đen.
Tài xế bổ sung: “Hồi nãy tiếng phát thanh ồn quá nên chú nghe không rõ, nghe thấy gì mà 25 năm hay 5 năm gì đó.”
Bạn nhỏ vẫn không hề lên tiếng.
Tài xế cười gượng hai tiếng: “Bạn nhỏ ơi?”
Có vẻ van hồn của bạn nhỏ đã bị ai đó rút đi mất.
Cuối cùng, cụ già ngồi kế bên cũng hết nhịn nổi, ông cười nói: “Nó mới trả lời tôi thôi.”
Tài xế nghe xong lại càng lẩm bẩm thêm, “Ngài cũng vừa nói chuyện đấy hả? Tôi thấy chuyến vào núi này làm như lỗ tai tôi bị gì rồi không biết.”
“Không phải.” Cụ già xoay chiếc nhẫn cũ trên ngón trỏ, ngón tay khô khốc vuốt lên hai chữ ‘Thẩm Kiều’ trên mặt nhẫn, ông nói: “Vừa nãy không nói gì, nhưng có hỏi trước đó.”
Tài xế ‘ồ’ một tiếng.
Hắn không biết ‘trước đó’ này là cách bây giờ bao lâu, nếu không chắc hắn chẳng thể ‘ồ’ nổi nữa.
Có rất nhiều lời đồn về vùng núi Tướng Quân. Thông thường chẳng ai chịu tới nơi này. Cũng do gần đây chuyện làm ăn khá kém, nên vừa nghe hai tiếng tít tít, hắn đã thuận tay nhận chuyến, nhận xong mới thấy hối hận.
Vùng này không có đèn đường, chỉ có ánh huỳnh quang yếu ớt phản chiếu từ vòng bảo hộ. Thực sự là bây giờ mưa rất lớn, bóng cây hai bên đường đu đưa ngổn ngang như đầu tóc của người vừa đánh trận ra.
Đôi khi bất chợt nhìn lên kính chiếu hậu một cái, hắn lại cảm thấy mặt của hai người ngồi sau này tái nhợt như tờ giấy.
Tài xế vừa thầm niệm tịnh tâm, tịnh tâm, vừa không nhịn được mà hơi nổi da gà, chỉ có thể xoa dịu nỗi sợ bằng cách tám chuyện, ai dè càng nói càng hoảng…
Hắn hỏi cụ già ngồi phía sau: “Sao lại chạy vô núi trong thời tiết xấu như vầy thế ạ? Chỗ này khó gọi xe tới lắm.”
Gương mặt của cụ già trông rất hiền từ, ông nhìn cậu bé bên cạnh và nói: “Khó thì khó, nhưng không còn biện pháp nào nữa. Tôi phải đi đón nó.”
Tài xế: “… Ồ.”
Hắn không dám hỏi tại sao một đứa nhỏ như thế lại chờ người tới đón mình trong núi, đành nói: “Mưa này lớn lắm, gần đây nhiệt độ cũng hạ nữa, đứa nhỏ mặc nhiêu đó có lạnh không? Không thôi tôi mở điều hòa lên cho nhé?”
Cụ già vẫn cười và lắc đầu bảo: “Nó sẽ không bị lạnh đâu.”
Tài xế: “… Ồ.”
Chắc chắn là ‘sẽ không bị lạnh’ này đồng nghĩa với ‘không lạnh’. Hắn nghĩ vậy thôi chứ mồ hôi đã chảy xuống.
Hắn xấu hổ chùi tay lên quần, lại lén nhìn lên kính chiếu hậu, giả bộ hớn hở nói: “Đứa nhỏ nhà ngài bảnh trai quá, vừa nhìn đã biết là soái ca rồi, da cũng trắng nữa ——”
Trắng muốn ngả xanh luôn.
“—— Nhiêu tuổi rồi, chắc còn đi học nhỉ?”
Đứa nhỏ ngồi im lìm ở phía sau nãy giờ cuối cùng cũng không nghe nổi nữa. Nó ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hiện lên trên kính chiếu hậu của tài xế vài giây, bụng lại kêu ọc ọc.
Giọt nước ướt rượt nhỏ dọc xuống theo cọng tóc đen nhánh. Nó liếm lên khóe môi đang khô nứt và nói: “Chạy nhanh lên, tôi đói bụng rồi.”
Giọng nói sống động đó nên thuộc về một người thanh niên, vừa lạnh vừa trầm.
Không biết tài xế đang liên tưởng tới điều gì, giật mình muốn đái dầm tới nơi, kể từ đó không dám nói gì nữa.
Cuối cùng không ai biết xe chạy tới phủ Danh Hoa bằng cách nào. Dù sao thì lần này, lộ trình bốn mươi lăm phút thông thường chỉ tốn không tới nửa tiếng đồng hồ.
Phủ Danh Hoa là khu biệt thự được xây dựng sớm nhất ở Ninh Châu. Trước đây, nó rất được săn lùng, vì có công viên giải trí và công viên đầm lầy nằm kế bên. Ai lại ngờ là thiên đường vui chơi chỉ mới xây được ba năm cũng như công viên đầm lầy đều mất hết mọi tin tức. Theo chân tai họa này, phủ Danh Hoa từ một nơi vạn người giành mua biến thành một chỗ không ai ghé thăm.
Đắt thì đắt thật, hoang thì cũng hoang lắm.
Tiểu khu thường mở cửa Bắc cho xe vào, nhưng cụ già lại kêu dừng xe ở cửa Tây, bản thân thì bước xuống trước.
Chú tài xế ngồi trên ghế điều khiển không còn ổn nữa. Hắn chỉ cần di chuyển chút xíu, ló đầu ra là sẽ phát hiện động tác của cụ già kỳ lắm. Giơ tay nhấc chân gì cũng mang đến một cảm giác cứng ngắc, khuỷu tay luôn giơ cao như kiểu phải bị thứ nào đó móc lên mới cử động được.
Cụ già khó nhọc để dù lên vai, đưa tay vô túi áo, móc ra một miếng giấy bạc và bật lửa đốt nó.
(责任编辑:La liga)