Truyện Thám Hoa_lich thi dau cup fa
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Trong rừng mai,ệnThálich thi dau cup fa có hai người sóng vai đi cùng nhau, là trạng nguyên và bảng nhãn cùng một khóa thi với Tống Lễ Khanh, bọn họ đều là quý tử nhà nghèo, tách thám hoa Tống Lễ Khanh qua một bên, hai người rất thân thiết.
Trạng nguyên lang thăng đến Lễ Bộ thị lang hôm nay nét mặt có vẻ buồn bã, than ngắn thở dài suốt.
Bảng nhãn cười nói: “Cả ngày hôm nay hình như tâm trạng Thị lang đại nhân không được tốt, vì chưa tới thời điểm thưởng mai, phong cảnh không đẹp, nên thất vọng sao?”
“Chính vì phiền muộn nên ta mới ra ngoài giải sầu.” Trạng Nguyên dừng một chút nói, “Ta nghe nói, hoàng thượng có ý định điều ta về phía Nam nhậm chức Tri châu* địa phương.”
(*) Tri châu – 知州: là người đứng đầu một châu, có quyền hạn cao nhất cả về dân sự lẫn quân sự trong địa hạt. Giới sĩ nhân thường nhã xưng quan viên tri châu là “châu mục” (州牧), “thái thú” (太守), “quận thú” (郡守), “quận doãn” (郡尹), “thứ sử” (刺史)…
“Ồ……” Bảng nhãn tiếp lời, tức khắc nịnh nọt nói, “Vậy chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân!”
Trạng nguyên không hài lòng nói: “Tri châu là một chức quan dưới ngũ phẩm, Lễ Bộ thị lang là ngũ phẩm, việc này khác gì cách chức ta, có gì mà vui mừng chứ?”
Bảng nhãn nịnh nọt cười một tiếng.
“Ài, đại nhân, tuy là bị giáng chức, nhưng phía Nam núi cao hoàng đế xa, lại nắm thực quyền, không phải càng vui vẻ tự do tự tại sao? Nào giống như ở kinh thành, sợ trước sợ sau, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người khác.”
“Nói là thế, nhưng ta và ngươi học hành cực khổ, chính là mưu cầu hôm nay một bước lên trời, cắm rễ ở kinh thành, giờ lại bị điều đến vùng khỉ ho cò gáy, không phải càng sống càng thụt lùi sao?” Trạng Nguyên không vui hừ một tiếng, “Tính toán của hoàng thượng ta còn không biết? Ngài ấy muốn dọn chỗ cho tên Tống Lễ Khanh kia?”
Bảng nhãn cùng chung kẻ địch nói: “Y là một con tốt thí bị hoàng thất bỏ, sao có thể so với ngài được? Thái tử điện hạ nói rồi, y là bị bỏ, loại người hèn mọn như vậy, sao có thể tranh với ngài?”
“Xuỵt…… Ai bảo người ta tìm được một người cha tốt, cẩn thận tai vách mạch rừng……”
Trạng nguyên đang nói giữa chừng thì dừng lại, tầm mắt rơi xuống cây mai cách đó không xa, bảng nhãn cũng nhìn qua, thấy rõ ràng có một người nằm ở đó.
Đến gần nhìn kỹ, người này nằm sấp trên mặt đất, sống chết không rõ, có một bãi máu trước mặt, vẫn chưa kịp khô.
Bảng nhãn hơi sợ hãi nói: “Này, nơi này sẽ không xảy ra án mạng đấy chứ?”
Trạng nguyên đánh bạo, lật “xác chết” lại, mặt hai người liền biến sắc.
“Tống Lễ Khanh!!”
“Sao y lại chết ở nơi vùng núi hoang vu này chứ?” Bảng nhãn kinh hô.
Trạng Nguyên kiểm tra hơi thở của Tống Lễ Khanh.
“Vẫn chưa chết, hơi thở yếu ớt.”
“Chưa chết?” Bảng nhãn cũng không nghĩ nhiều, “Chẳng trách vừa rồi chúng ta gặp bọn gia nhân Tống phủ tìm người khắp nơi, nơi này hẻo lánh, chúng ta mau báo cho họ biết, đón y đi thôi.”
Trạng nguyên chợt nghĩ, lẩm bẩm nói: “Chúng ta cứu công tử của Tống Đại tướng quân, có ân tình này, nói không chừng ta có hi vọng ở lại kinh thành!”
“Đại nhân nói rất đúng, đây là cơ hội ngàn năm có một, để ta đi ngay bây giờ.”
Bảng nhãn nhấc chân muốn đi, lại bị trạng nguyên đột nhiên lên tiếng gọi lại.
“Chờ một chút!”
“Sao thế? Nhìn bộ dạng này của Tống Lễ Khanh, không thể kéo dài lâu được nữa đâu.” Bảng nhãn vội vã nói.
Trạng nguyên giơ tay, ra hiệu hắn im lặng, ánh mắt thâm trầm, lộ ra vài tia hung ác nham hiểm.
“Thay vì gửi gắm ân huệ vào người khác, không bằng tự mình nắm giữ cơ hội……” Hắn hạ ác tâm, “Nếu Tống Lễ Khanh biến mất khỏi thế gian này, hoàng thượng tìm đâu ra người giống như y tới thay thế ta? Ta lập tức diệt trừ hậu hoạ ở kinh thành!”
Bảng nhãn giật mình, hoảng sợ vô cùng.
“Đại nhân, việc này, việc này…… Một khi chuyện bị bại lộ, là vạn kiếp bất phục đó!”
Trạng nguyên quả quyết nói: “Sợ cái gì? Ở đây chỉ có ta và ngươi, ai biết được? Tống Lễ Khanh vốn đã sống chết không rõ, chúng ta chỉ cần đổ thêm dầu vào lửa, y liền chết một cách lặng lẽ!”
Bảng Nhãn vẫn còn sợ, khiếp đảm không thôi.
“Không không không, trong rừng có rất nhiều người hầu của Tống gia, ngộ nhỡ đụng phải bọn họ……”
“Ngộ nhỡ đụng phải, chúng ta giao Tống Lễ Khanh cho bọn họ, tranh công là được, không phải sao?” Trạng Nguyên nổi giận nói, “Ta chịu đủ rồi, thiên phú Tống Lễ Khanh rõ ràng không bằng ta và ngươi, nhưng lại tranh hết nổi bật, y còn ở, ta và ngươi lúc nào mới phất lên được? Cầu giàu sang trong nguy hiểm! Ngươi chỉ cần nói, ngươi có chịu giúp ta hay không? Một ngày nào đó ta thăng quan tiến chức, ta nhất định sẽ không quên ngươi!”
Bảng nhãn trợn tròn mắt, cân nhắc một lúc, cuối cùng gật mạnh đầu.
Bảng nhãn cõng Tống Lễ Khanh trên lưng, trạng nguyên đi trước thăm dò, thuận lợi tránh được người của Tống phủ, đi đến một thị trấn cách đó hơn mười dặm.
Muốn đi Tây Vực nhất định phải đi qua trấn này, đây là nơi dừng chân nghỉ ngơi của các thương nhân, bên ngoài trấn có một cái nghĩa trang, nhiều người chết tha hương ở kinh thành không có người nhận xác đều chôn tạm ở chỗ này.
Hai bọn họ tránh người, kéo Tống Lễ Khanh vào nghĩa trang, tiện tay ném một cái.
Trong lòng bảng nhãn vẫn còn sợ hãi.
“Chúng ta sẽ không bị ai phát hiện chứ?”
“Nơi quỷ quái không ai tới này, đợi có người tìm ra y, y đã bệnh chết, chỉ còn lại bộ xương rồi! Hơn nữa, chúng ta cũng không ra tay giết người, trong sạch, ngươi sợ cái gì?”
Hai người ném Tống Lễ Khanh vào trong một chiếc quan tài rồi vội vàng bỏ đi.
***
Trong rừng mai,ệnThálich thi dau cup fa có hai người sóng vai đi cùng nhau, là trạng nguyên và bảng nhãn cùng một khóa thi với Tống Lễ Khanh, bọn họ đều là quý tử nhà nghèo, tách thám hoa Tống Lễ Khanh qua một bên, hai người rất thân thiết.
Trạng nguyên lang thăng đến Lễ Bộ thị lang hôm nay nét mặt có vẻ buồn bã, than ngắn thở dài suốt.
Bảng nhãn cười nói: “Cả ngày hôm nay hình như tâm trạng Thị lang đại nhân không được tốt, vì chưa tới thời điểm thưởng mai, phong cảnh không đẹp, nên thất vọng sao?”
“Chính vì phiền muộn nên ta mới ra ngoài giải sầu.” Trạng Nguyên dừng một chút nói, “Ta nghe nói, hoàng thượng có ý định điều ta về phía Nam nhậm chức Tri châu* địa phương.”
(*) Tri châu – 知州: là người đứng đầu một châu, có quyền hạn cao nhất cả về dân sự lẫn quân sự trong địa hạt. Giới sĩ nhân thường nhã xưng quan viên tri châu là “châu mục” (州牧), “thái thú” (太守), “quận thú” (郡守), “quận doãn” (郡尹), “thứ sử” (刺史)…
“Ồ……” Bảng nhãn tiếp lời, tức khắc nịnh nọt nói, “Vậy chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân!”
Trạng nguyên không hài lòng nói: “Tri châu là một chức quan dưới ngũ phẩm, Lễ Bộ thị lang là ngũ phẩm, việc này khác gì cách chức ta, có gì mà vui mừng chứ?”
Bảng nhãn nịnh nọt cười một tiếng.
“Ài, đại nhân, tuy là bị giáng chức, nhưng phía Nam núi cao hoàng đế xa, lại nắm thực quyền, không phải càng vui vẻ tự do tự tại sao? Nào giống như ở kinh thành, sợ trước sợ sau, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người khác.”
“Nói là thế, nhưng ta và ngươi học hành cực khổ, chính là mưu cầu hôm nay một bước lên trời, cắm rễ ở kinh thành, giờ lại bị điều đến vùng khỉ ho cò gáy, không phải càng sống càng thụt lùi sao?” Trạng Nguyên không vui hừ một tiếng, “Tính toán của hoàng thượng ta còn không biết? Ngài ấy muốn dọn chỗ cho tên Tống Lễ Khanh kia?”
Bảng nhãn cùng chung kẻ địch nói: “Y là một con tốt thí bị hoàng thất bỏ, sao có thể so với ngài được? Thái tử điện hạ nói rồi, y là bị bỏ, loại người hèn mọn như vậy, sao có thể tranh với ngài?”
“Xuỵt…… Ai bảo người ta tìm được một người cha tốt, cẩn thận tai vách mạch rừng……”
Trạng nguyên đang nói giữa chừng thì dừng lại, tầm mắt rơi xuống cây mai cách đó không xa, bảng nhãn cũng nhìn qua, thấy rõ ràng có một người nằm ở đó.
Đến gần nhìn kỹ, người này nằm sấp trên mặt đất, sống chết không rõ, có một bãi máu trước mặt, vẫn chưa kịp khô.
Bảng nhãn hơi sợ hãi nói: “Này, nơi này sẽ không xảy ra án mạng đấy chứ?”
Trạng nguyên đánh bạo, lật “xác chết” lại, mặt hai người liền biến sắc.
“Tống Lễ Khanh!!”
“Sao y lại chết ở nơi vùng núi hoang vu này chứ?” Bảng nhãn kinh hô.
Trạng Nguyên kiểm tra hơi thở của Tống Lễ Khanh.
“Vẫn chưa chết, hơi thở yếu ớt.”
“Chưa chết?” Bảng nhãn cũng không nghĩ nhiều, “Chẳng trách vừa rồi chúng ta gặp bọn gia nhân Tống phủ tìm người khắp nơi, nơi này hẻo lánh, chúng ta mau báo cho họ biết, đón y đi thôi.”
Trạng nguyên chợt nghĩ, lẩm bẩm nói: “Chúng ta cứu công tử của Tống Đại tướng quân, có ân tình này, nói không chừng ta có hi vọng ở lại kinh thành!”
“Đại nhân nói rất đúng, đây là cơ hội ngàn năm có một, để ta đi ngay bây giờ.”
Bảng nhãn nhấc chân muốn đi, lại bị trạng nguyên đột nhiên lên tiếng gọi lại.
“Chờ một chút!”
“Sao thế? Nhìn bộ dạng này của Tống Lễ Khanh, không thể kéo dài lâu được nữa đâu.” Bảng nhãn vội vã nói.
Trạng nguyên giơ tay, ra hiệu hắn im lặng, ánh mắt thâm trầm, lộ ra vài tia hung ác nham hiểm.
“Thay vì gửi gắm ân huệ vào người khác, không bằng tự mình nắm giữ cơ hội……” Hắn hạ ác tâm, “Nếu Tống Lễ Khanh biến mất khỏi thế gian này, hoàng thượng tìm đâu ra người giống như y tới thay thế ta? Ta lập tức diệt trừ hậu hoạ ở kinh thành!”
Bảng nhãn giật mình, hoảng sợ vô cùng.
“Đại nhân, việc này, việc này…… Một khi chuyện bị bại lộ, là vạn kiếp bất phục đó!”
Trạng nguyên quả quyết nói: “Sợ cái gì? Ở đây chỉ có ta và ngươi, ai biết được? Tống Lễ Khanh vốn đã sống chết không rõ, chúng ta chỉ cần đổ thêm dầu vào lửa, y liền chết một cách lặng lẽ!”
Bảng Nhãn vẫn còn sợ, khiếp đảm không thôi.
“Không không không, trong rừng có rất nhiều người hầu của Tống gia, ngộ nhỡ đụng phải bọn họ……”
“Ngộ nhỡ đụng phải, chúng ta giao Tống Lễ Khanh cho bọn họ, tranh công là được, không phải sao?” Trạng Nguyên nổi giận nói, “Ta chịu đủ rồi, thiên phú Tống Lễ Khanh rõ ràng không bằng ta và ngươi, nhưng lại tranh hết nổi bật, y còn ở, ta và ngươi lúc nào mới phất lên được? Cầu giàu sang trong nguy hiểm! Ngươi chỉ cần nói, ngươi có chịu giúp ta hay không? Một ngày nào đó ta thăng quan tiến chức, ta nhất định sẽ không quên ngươi!”
Bảng nhãn trợn tròn mắt, cân nhắc một lúc, cuối cùng gật mạnh đầu.
Bảng nhãn cõng Tống Lễ Khanh trên lưng, trạng nguyên đi trước thăm dò, thuận lợi tránh được người của Tống phủ, đi đến một thị trấn cách đó hơn mười dặm.
Muốn đi Tây Vực nhất định phải đi qua trấn này, đây là nơi dừng chân nghỉ ngơi của các thương nhân, bên ngoài trấn có một cái nghĩa trang, nhiều người chết tha hương ở kinh thành không có người nhận xác đều chôn tạm ở chỗ này.
Hai bọn họ tránh người, kéo Tống Lễ Khanh vào nghĩa trang, tiện tay ném một cái.
Trong lòng bảng nhãn vẫn còn sợ hãi.
“Chúng ta sẽ không bị ai phát hiện chứ?”
“Nơi quỷ quái không ai tới này, đợi có người tìm ra y, y đã bệnh chết, chỉ còn lại bộ xương rồi! Hơn nữa, chúng ta cũng không ra tay giết người, trong sạch, ngươi sợ cái gì?”
Hai người ném Tống Lễ Khanh vào trong một chiếc quan tài rồi vội vàng bỏ đi.
本文地址:http://game.rgbet01.com/html/593c998494.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。