您的当前位置:首页 >Thể thao >Nhói lòng bé trai mù lòa do ung thư, tìm cha mẹ trong sợ hãi_kết quả uefa champions league 正文
时间:2025-01-23 08:30:06 来源:网络整理编辑:Thể thao
Tin thể thao 24H Nhói lòng bé trai mù lòa do ung thư, tìm cha mẹ trong sợ hãi_kết quả uefa champions league
Bé Nguyễn Hoàng Minh Khang là con đầu lòng của vợ chồng anh Triều. Khoảnh khắc con được sinh ra chính là giây phút hạnh phúc tột cùng của đôi vợ chồng trẻ. Nhưng thật không may,óilòngbétraimùlòadoungthưtìmchamẹtrongsợhãkết quả uefa champions league ở tuổi lên 3, con mắc phải căn bệnh bướu nguyên bào thần kinh, đôi mắt đã mất đi ánh sáng.
Đã 3 năm nay, bé Minh Khang phải sống trong bóng tối vì căn bệnh bướu nguyên bào thần kinh. |
Chị Hoàng Thị Ánh Tuyết cho biết, ban đầu, bé Minh Khang chỉ bị sốt nhẹ và ói. Đưa đi khám ở địa phương, bác sĩ nói con bị viêm họng, ăn không tiêu nên ói, rồi cắt cho 2 ngày thuốc uống.
Tối hôm đó, anh Triều đưa con đi chơi, bé Minh Khang vấp ngã ở thành cửa. Anh Triều hỏi “Vì sao con không nhìn đường?” Minh Khang trả lời “Con nhìn không thấy”. Lập tức, anh Triều bế con vào nhà và làm nhiều phép thử, phát hiện mắt con chỉ nhìn thấy mờ mờ. Cho đến đêm cùng ngày thì cuộc sống của con hoàn toàn chìm trong bóng tối.
“Đêm đó, khoảng 11 giờ, con dậy đi tiểu như mọi hôm. Con hỏi tôi: “Sao mẹ không bật điện? Con không nhìn thấy đường”. Hai vợ chồng tôi giật thót. Bóng điện vẫn đang sáng rõ. Vội vàng đưa con đi viện khám thì mới biết con bị bệnh nặng, đôi mắt của con đã không thể cứu chữa được nữa”, chị Tuyết kể.
Sau 3 năm chiến đấu, bệnh của con đã bị tái lại lần thứ 2 và ngày càng nặng hơn. Đến nay, khối u đã di căn vào gan, con hay kêu đau bụng và nhức tận xương. Con cũng thường hay im lặng, không chịu ăn uống, hay nhăn nhó, khó chịu.
Bệnh đã di căn vào gan khiến bụng con phình to, đau đớn. |
“Cả gia đình tôi giấu con. Nhưng đúng hôm bệnh bị tái lại, con có than với các mẹ trong phòng bệnh là chân con nhức lắm, nhức cực kỳ luôn. Rồi con hỏi tôi: Mẹ ơi con bị nặng thế thì có hết bệnh được không? Bao giờ con hết bệnh hả mẹ? Con muốn đi học”, chị Tuyết nghẹn ngào.
6 tuổi, nhưng Minh Khang chưa từng có cơ hội được đến trường. Chỉ vài buổi con tham gia lớp học cho trẻ ung thư do Bệnh viện Ung bướu tổ chức. Con ngồi một góc, lắng nghe các cô giảng bài cho bạn, đôi ba lần, tình nguyện viên đọc sách, kể truyện cho con nghe. Ấy vậy thôi nhưng với con đó là cả niềm ao ước. Nhiều ngày nay, con thường hay hỏi mẹ “Sao lớp học vẫn chưa mở để con đi học?”.
Đôi mắt không thấy đường từng nhiều lần khiến con mặc cảm. Lúc đầu đi ra ngoài, người ta tưởng con bình thường, sau thấy con lấy tay quơ quơ mò mẫm, một số người cảm mến tới hỏi thăm con bị sao, nghe mẹ trả lời con bị bệnh, mắt không nhìn thấy gì. Con trách mẹ, sao lại nói ra. Nhưng rồi sau 3 năm bị bệnh, con cũng dần quen với sự thiệt thòi ấy. Con không phản ứng mạnh như hồi đầu, nhưng hễ có người hỏi đến đôi mắt là con buồn cả ngày.
Cơn đau hành hạ con cả ngày đêm. Những lúc ấy, mẹ của con chỉ có thể xoa xoa giúp cơn đau dịu bớt. |
Hiện tại, bệnh của con đang ngày càng trở nặng, phải đánh thuốc liên tục. Nhưng hoàn cảnh gia đình con đã lâm vào đường cùng, sau 3 năm gắng gượng để chữa bệnh cho con. Ở quê, không có nhà cửa, đất đai, vợ chồng chị Tuyết phải thuê phòng trọ, mỗi tháng hết khoảng 1,4 triệu đồng. Anh Triều làm cho một công ty tư nhân, có hàng thì làm, không có hàng thì nghỉ. Tháng nào thu nhập cao thì được khoảng 6 triệu đồng. Tuy nhiên, đã hơn 3 tháng nay anh phải nghỉ vì không có việc.
Vợ chồng anh sinh được 2 đứa con, con trai út kém Minh Khang 2 tuổi. Từ khi sinh đứa con đầu lòng, chị Tuyết nghỉ việc để chăm con nhỏ, rồi chăm con bị bệnh. Gia đình, họ hàng cũng hỗ trợ cho ít nhiều, nhưng 3 năm điều trị tại bệnh viện, số tiền đó chẳng thấm vào đâu.
Hơn nữa, gia đình hai bên đều nghèo khó. Cha mẹ anh Triều làm nghề nông, mẹ của anh có bướu ở cổ, hiện đang về nhà duy trì. Hằng tháng bà vào viện tái khám một lần. Bên ngoại, cha của chị Tuyết đã mất từ lâu, còn mẹ chị cũng đã nhiều tuổi, một mình nuôi 2 đứa con đang đi học, lại chăm thêm đứa con út của vợ chồng chị khi bé Minh Khang phát bệnh.
Nhiều đêm, ngồi ngắm con đang chìm trong giấc ngủ, chị Tuyết xót xa, không nghĩ căn bệnh quái ác ấy lại đến với con mình. Tủi cho con vì chẳng thể nhìn thấy, để được chơi đùa với các bạn trong những năm tháng cuối cùng. Giờ đây, vợ chồng chị chỉ mong có thể níu giữ con lại lâu thêm chút, để con được thỏa mơ ước đến lớp học bài với các bạn, và để con được nằm trong vòng tay ấm áp của ba mẹ.
Khánh Hòa
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về:PM leaves New York for official visit to Brazil2025-01-23 11:19
Nokia 8800 Carbon Arte2025-01-23 10:46
Quốc hội Mỹ sẽ chọn iPhone, bỏ BlackBerry?2025-01-23 10:46
Tivi plasma PG70002025-01-23 10:41
Nhìn lại chuyến thăm gần nhất của ông Putin tới Triều Tiên2025-01-23 10:40
Facebook cũng sản xuất ĐTDĐ?2025-01-23 10:36
10 “dế” bán chạy nhất tháng 112025-01-23 10:26
Mỗi ngày người Anh gửi 217 triệu SMS2025-01-23 10:16
Sách ngôn tình: Không tìm đọc ngôn tình, người trẻ tìm gì để giải trí?2025-01-23 08:43
Epson ra mắt máy in và máy quét mới2025-01-23 08:42
Nga công bố số vũ khí Ukraine bị phá hủy trong chiến dịch quân sự đặc biệt2025-01-23 10:43
Trải nghiệm âm nhạc cùng Sony2025-01-23 10:29
Những PDA rẻ nhất thị trường2025-01-23 10:24
Sony hoãn ra videogame vì nhạc nền2025-01-23 10:22
Hôm nay, 15 tỉnh đã tắt sóng truyền hình analog2025-01-23 10:19
Tăng trưởng PC 2009 chỉ còn 30% mức dự báo2025-01-23 10:09
HP vẫn là hãng máy tính số một thế giới 2025-01-23 10:00
Sony VAIO TT James Bond lên kệ2025-01-23 09:49
Hy hữu cụ ông tử vong do bị người nhảy lầu tự sát rơi trúng 2025-01-23 09:29
Ẩn, hiện Tooltip cho thư mục và file2025-01-23 09:09