Có khi nào.. Có khi nào... Có khi nào.... Có khi nào.... Phương Uyên
Anh cảm thấy nhớ em
Qua giây phút...cứ thật lòng anh nói
Có khi nào
Nắng chiều buông xuống vội
Về phố xưa
Anh nhói buốt tâm hồn.
Anh cảm thấy bồn chồn
Chợt thấy rưng rưng với nỗi niềm nhung nhớ
Giữa phố thị người đông,ÓKHINÀkết quả ngoại hạng anh đêm qua nắng lửa
Có thấy chăng sự đơn lẻ đêm dài.
Anh thảng thốt vì ai
Trước dung nhan một người anh rất nhớ
Phút nghẹn ngào
Khiến con tim ngừng thở
Bởi vì thương...vì nhớ đến ngập lòng.
Giữa buốt lạnh đêm đông
Anh có nhớ nụ cười em say đắm
Tiếng yêu xưa
Ta từng trao nồng thắm
Như ánh lửa hồng sưởi ấm tim em.