Truyện Đại Lộ Hoàng Hôn_valencia – almería
*Chương này có nội dung ảnh,ệnĐạiLộHoàngHôvalencia – almería nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
I.
Vậy là đã hơn ba tháng trôi qua kể từ ngày Trần Bạc Kiều bị đưa vào trại giam quân sự số 5 của Liên minh châu Á, ngoài trải qua sinh nhật lần thứ 29 trong tù, anh còn bỏ lỡ cả lễ tang của cha mình và tận mắt chứng kiến sáu cựu sĩ quan thân cận lần lượt bị lôi ra pháp trường xử bắn.
Trong khi đó, căn phòng biệt giam của anh cũng cách rất gần với nơi thi hành, ví như sau mười phút nghi thức quân sự, anh sẽ lại nghe thấy tiếng súng hành hình vang lên cùng tiếng đàn chim hãi hùng bay loạn xạ, mà tiếng súng trường tự động AKM[1] chưa qua xử lý âm thanh còn hệt như tiếng sấm rền, đánh vang cả vùng trời ngoại ô Liên minh châu Á.
Sau ngày sĩ quan thứ sáu bị xử tử, tức sáng ngày 25 tháng 12, đến phiên Trần Bạc Kiều lên đài phán quyết.
Trên người anh lúc này là bộ đồ tù cũ kỹ, đôi tay bị còng số 8 khóa chặt, ngồi ở khu vực bị cáo, bình thản nghe công tố viên dõng dạc đọc cáo trạng.
Cuối phòng xử án lúc này còn lắp đặt camera phát sóng trực tiếp tới người dân của Liên minh châu Á đang dõi theo phiên xét xử đại tá lục quân[2] Trần Bạc Kiều.
Về tội phản quốc, giết cha, chứng cứ rành rành, thủ đoạn mưu sát tàn nhẫn.
Cuối cùng, bản án dành cho anh vẫn là tử hình, yêu cầu thi hành ngay lập tức.
Ngay khi kết thúc phiên xét xử, Trần Bạc Kiều bị cảnh sát đến áp giải đưa ra khỏi tòa án.
Mà để từ tòa án đi đến xe áp tải còn phải đi qua một đoạn hành lang đầy ắp phóng viên Liên minh.
Vì lẽ đó, cảnh sát đã dàn thành hai hàng chừa ra một lối đi hẹp, trang bị khiên trước ngực phòng ngừa các phóng viên kích động xô đẩy. Bấy giờ còn có một phóng viên cao to đang dốc sức đưa máy quay qua vai cảnh sát để tiếp cận Trần Bạc Kiều, cao giọng hỏi anh.
“Trần tiên sinh, anh sẽ tiếp tục kháng án chứ?”
“Trần tiên sinh, trước ngày xét xử cánh truyền thông bên ngoài đã công khai bản án, trên đó có vài chứng cứ đã bị chứng minh là giả mạo, ngài có biết tình hình cụ thể là thế nào không?”
“Trần tiên sinh, những người ủng hộ ngài đang ở ngoài tòa án kháng nghị, liên minh khắp nơi cũng đang biểu tình chống đối, mong rằng ngài đừng bỏ cuộc…”
“Trần — tiên sinh, có nhà chức trách cho rằng đây chính là âm mưu của mẹ kế ngài, xin hỏi….”
“——Trần tiên sinh, ngài có thể giải thích tại sao… “
Lối đi dưới áp lực tường người càng bước đi càng hẹp dần, các ký giả nhốn nháo tranh nhau bám theo Trần Bạc Kiều ra khỏi tòa án.
Trần Bạc Kiều ngược lại là vị có tâm tình ổn định nhất hiện trường, thậm chí còn có thể nhìn về phía một ống kính máy quay mà nở nụ cười.
Âm thanh bấm máy không ngừng vang lên trong hành lang còn có vẻ đặc biệt chói tai, như là đoạn đường từ tuổi hai mươi tám đến hai mươi chín của Trần Bạc Kiều vậy, miên man chẳng thấy bến bờ.
Cách đây vài tháng trước, Trần Bạc Kiều anh còn là thần tượng trong lòng bao quân nhân trẻ tuổi, là ngôi sao tương lai trong giới quân đội Liên minh.
Ngày 29 tháng 1, anh mang theo một biệt đội đột kích hoàn thành nhiệm vụ đánh úp cửu tử nhất sinh, giải phóng một khu trung tâm đang xảy ra xung đột cùng một tòa thành bị bao vây giữa hai nước đang giao chiến, cứu được hơn mười ngàn người thoát khỏi ác mộng chiến tranh kéo dài suốt ba năm.
Từ đó, Trần Bạc Kiều được bổ nhiệm thành Đại tá trẻ tuổi nhất Liên minh châu Á, được nhận huân chương danh dự từ Tổng thống đương thời.
Ngày 12 tháng 6, cha của Trần Bạc Kiều, tỷ phú giàu nhất Liên minh châu Á – Trần Triệu Ngôn, bất ngờ bị bắn khi đi thị sát nhà xưởng, không may tử vong trên đường đi cấp cứu.
Ngày 14 tháng 6, Trần Bạc Kiều nằm trong diện tình nghi số một sát hại Trần Triệu Ngôn, bị bắt khẩn cấp ngay tại nhà.
Sau mấy tháng trầy trật thăng trầm, một lần nữa xuất hiện trước công chúng, Trần Bạc Kiều lại chẳng hề như cánh truyền thông đồn thổi là kinh hồn bạt vía, vô cùng chật vật, bi thương khó nén hay nổi giận đùng đùng.
Anh vậy mà chẳng có gì thay đổi.
“—— Trần tiên sinh! Liên quan đến vấn đề thừa kế của Tập đoàn Năng lượng Triệu Hoa, cổ đông rất mong ngài xác thực thông tin! Phải chăng mẹ kế của ngài, góa phụ của chủ tịch Trần, Triệu phu nhân sẽ trở thành tỷ phú Omega đầu tiên của Liên minh châu Á?”
“Trần Bạc Kiều tiên sinh——”
Trần Bạc Kiều không trả lời bất cứ câu hỏi nào mà chỉ lẳng lặng băng qua hàng dài phóng viên cùng những tiếng tách tách không ngừng, dưới lời thúc giục của sĩ quan cai quản nhảy lên xe áp tải.
Cửa xe vừa đóng lại, Trần Bạc Kiều liền nghe thấy tiếng đoàn người biểu tình đang đứng ngoài cửa tòa án rần rần hô khẩu hiệu. Họ chính là những người mà anh và chiến hữu đã từng bảo vệ, lúc này điều mà họ hô vang cũng chính là tên anh.
Đội áp tải gồm tám chiếc xe bọc thép, để phòng ngừa bất trắc đoàn xe đã lên kế hoạch gần mười tuyến đường khác nhau, mà tài xế chỉ trước khi khởi hành ít phút mới được biết chính xác con đường mà họ sẽ đi.
Trong buồng xe áp tải Trần Bạc Kiều lúc này có tổng cộng ba sĩ quan, hai trong số đó còn khá trẻ tuổi ngồi ở chính diện Trần Bạc Kiều, một người lớn tuổi hơn ngồi bên cạnh anh, trong tay ai nấy cũng có một khẩu súng tự động, nhìn chằm chằm vào Trần Bạc Kiều một khắc không rời. Trần Bạc Kiều đầu tiên chợp mắt nghỉ ngơi một lúc, lát sau gặp đường đi xóc nảy anh lại mở mắt ra, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của người lính trẻ tuổi.
Cậu ta mở to mắt nhìn, môi mím chặt, rặt một vẻ như sắp chết đến nơi.
Theo phép lịch sự, Trần Bạc Kiều thân thiện cười với cậu ta, mà không ngờ còn làm cậu ta căng thẳng hơn, mồ hôi trên trán cứ túa ra, đổ xuống làm ướt cả lông tơ trên mặt.
“Cậu nóng lắm à?” Trần Bạc Kiều nhìn mà buồn cười, không nhịn được hỏi, “Hay là sợ tôi?”
Không chờ cậu ta trả lời, sĩ quan trung niên bên cạnh anh giơ súng lên, gằn giọng nhắc nhở: “Không được giao lưu.” Sĩ quan trẻ tuổi lúc này mới nghe lời xoay mặt sang hướng khác.
Trần Bạc Kiều bất đắc dĩ nhún vai, không nói gì nữa mà dựa lưng vào lưới sắt, chán chường nghe tiếng động cơ xe lăn bánh, nhìn cây súng trong tay hai người sĩ quan đối diện nhẹ nhàng nhấp nhô theo thân xe một cách có quy luật.
II.
“Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách để lại lời nhắn sau tiếng bíp—”
“A Quyết à, anh đang ở đâu đấy? Em rất lo cho anh.”
“Anh bảo em làm gì em cũng làm, rõ ràng còn từng nói em là người bạn thân nhất của anh, vậy mà sau hôm đó anh lại không liên hệ gì với em nữa là sao?”
“À, cha của em hết giận rồi, ông ấy cho phép em ra ngoài đi đây đó vài bữa. Em chuẩn bị đi Thái một chuyến, bởi vì em đã nhìn lén bản đồ bên trong tủ sắt của anh với ngày đánh dấu trên đấy. Xin lỗi nha.”
“Tụi mình sẽ gặp nhau chứ? Mong là vậy.”
“À, nếu anh có nghe được lời nhắn này của em thì nhớ gọi lại nhé.”
III.
Trại giam số 5, nơi Trần Bạc Kiều bị giam giữ nằm sâu trong núi Mật Sơn, để đi từ tòa án quân sự trở về mất khoảng chừng bốn tiếng lái xe, mà trên đường đi còn phải băng qua một đoạn đường núi hiểm trở.
Đội áp tải một đường thông suốt, mắt thấy đã đi được hơn nửa lộ trình, ai nấy trong đội cũng thoáng buông nhẹ cảnh giác thì đúng lúc này trên đỉnh đầu họ đột nhiên truyền đến một tiếng nổ chấn động đinh tai nhức óc, làm chiếc xe thiết giáp hạng nặng đi đầu phải khẩn cấp phanh lại, phát ra tiếng rít vang vọng cả sơn cốc.
Bốn người trong xe theo quán tính đổ người về phía trước, Trần Bạc Kiều đang khoanh tay, vai cũng đập mạnh vào vách xe phát ra tiếng.
Đội áp tải phản ứng cực nhanh, cấp tốc ổn định thân hình, sĩ quan trung niên giơ súng lên, húc mạnh vào eo Trần Bạc Kiều, quát: “Đứng im!”
Hai người còn lại vác súng tựa lưng vào nhau, bày ra một tư thế cảnh giác cao độ.
Bốn người đang im lặng lắng nghe âm thanh bên ngoài, thì từ đâu đó lại truyền đến tiếng lá cây xào xạc, sau vài giây là tiếng cánh trực thăng của đội áp tải thổi bay các cành cây và sỏi đá xung quanh vô cùng chấn động, va vào thành xe bọc thép, xộc thẳng vào tai sĩ quan và tù nhân trong xe.
Tiếng “ầm ầm” vang lên bấy giờ lại theo quy luật mà chậm lại, như một đôi tay thô ráp bóp nghẹt cổ họng của một gã tù nhân, cho dù tạm thời chưa đủ trí mạng nhưng cũng đã khiến người ta phải khiếp sợ không thôi.
Sắc mặt đám sĩ quan thoắt cái trắng bệch, tức thì trao đổi ánh mắt.
Trần Bạc Kiều trái lại không hề sợ hãi, trong lòng chỉ dấy lên một dự cảm chẳng lành.
– Cách cướp người đơn giản mà thô bạo này thật vượt quá sức tưởng tượng.
Trực thăng vừa rơi xuống, bốn bề liền yên tĩnh. Trong xe, bốn người căng thẳng im lặng lắng nghe. Khi sĩ quan trung niên vừa định mở miệng thì cửa xe bên trái không biết bị thứ gì đó húc mạnh vào, khiến chiếc xe lật hẳn sang bên.
Xe bọc thép lúc này đã bị húc văng khỏi đường mòn, thân xe đập mạnh phá tan thanh chắn an toàn rồi lật nghiêng qua rơi thẳng xuống vực sâu.
Sĩ quan bên cạnh Trần Bạc Kiều chỉ kịp chửi tục một câu thì đầu đã đập mạnh vào nóc xe, súng tự động suýt chút nữa cướp cò.
Cũng may trong khoảnh khắc mất đi trọng lực, không biết thứ gì đó đã kéo đầu xe lên, khiến mấy người trong xe bật ngửa ra sau, nện người xuống đuôi xe.
Bởi vì vị trí ban đầu nên Trần Bạc Kiều không hề bị xây xát, chỉ có lưng bị báng súng va vào nên hơi đau, cộng thêm mùi hương của bốn Alpha chen chúc ở cự ly gần là không được dễ chịu cho lắm.
Xe thiết giáp lúc này có lẽ đang được trực thăng kéo lên, giống như một chiếc đồng hồ quả lắc, lắc qua lắc lại trên vách núi cheo leo.
Sĩ quan trung niên bấy giờ mới dần hồi tỉnh, trên đầu hắn có vết thương, máu chảy dọc hai bên mép tóc. Hắn chẳng hé được lời nào ngoài yên lặng bám tay vào tấm lưới sắt, miễn cưỡng dựng người dậy, chỉa súng vào đầu Trần Bạc Kiều mà gằn giọng nói: “Không được nhúc nhích.”
Trần Bạc Kiều chỉ đành giơ hai tay lên để chứng minh là mình vô tội.
Trực thăng mang theo họ đi rất lâu, tay cầm súng của sĩ quan trung niên cũng sắp không chịu nổi, họng súng hết nghiêng trái rồi lại ngả phải, không cách nào đúng vị trí được. Cuối cùng hắn phải ra hiệu cho cậu sĩ quan trẻ tuổi, ý bảo đổi người, song ngay trước lúc buông tay, thân xe thiết giáp lại lần nữa chấn động, bánh sau chạm đất rồi đến bánh trước.
Họ đã được thả xuống đất.
Ba người sĩ quan vây quanh Trần Bạc Kiều đều không lên tiếng như đã giao ước từ đầu, đồng loạt giơ họng súng về phía Trần Bạc Kiều. Đương lúc chỉ mành treo chuông, cửa thùng xe đột nhiên được mở ra để lộ một khe hở nhỏ.
Sĩ quan trung niên thủ thế tiêu chuẩn, ba người cùng lúc khom lưng, dí súng vào eo Trần Bạc Kiều, ra lệnh cho anh ra mở cửa.
Trần Bạc Kiều bị họng súng thúc về phía trước hai bước, bất đắc dĩ đẩy cửa xe chống đạn ra, để rồi xộc vào xoang mũi là luồng khí lạnh băng như chỉ thuộc về hang đá trong khe núi.
Trước mắt anh lúc này là màu xanh thăm thẳm của rừng cây bị gió cuốn bay nằm rạp xuống nền đất, cùng hơn ba mươi họng súng tối om từ một đội lính đánh thuê vũ trang đầy đủ, và một người anh không thể nào ngờ tới.
“Xuống dưới đi.” Chương Quyết bình thản nhìn anh nói.
Thấy Trần Bạc Kiều giơ hai tay, nhấc chân xuống xe, các sĩ quan cũng đi theo, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã bị ba họng súng không biết từ phương nào nổ lên cùng lúc bắn gục tại chỗ. Trần Bạc Kiều không khen ngợi mà ngồi xổm xuống, đương muốn xem mạch đập của viên sĩ quan trung niên kia thì Chương Quyết đã nói: “Thuốc mê thôi.”
Trần Bạc Kiều thức thời thu tay lại, lẳng lặng nhìn Chương Quyết.
Hình như còn gầy hơn so với hồi đi học, anh thầm nghĩ.
Ở trong lớp ngày ấy hai người họ cũng không tính là thân, với lại tốt nghiệp đã lâu lắm rồi, ấn tượng của anh về Chương Quyết chỉ còn là một hình dáng mơ hồ mà thôi.
Cả hai nhìn nhau không nói gì, lúc này Chương Quyết nhận áo khoác từ tay người khác đến gần Trần Bạc Kiều, dùng súng laser cắt còng tay cho anh, lại ấn áo khoác vào lồng ngực anh rồi thấp giọng nhắc: “Mặc vào đi.”
“Cảm ơn.” Trần Bạc Kiều cũng hơi lạnh nên không khách sáo với y, tay anh khẽ run mở áo khoác ra bao lại thân mình, lần nữa toan ngẩng đầu lên cảm tạ Chương Quyết thì y đã rời đi, đang nhỏ giọng đối thoại với người trong đội.
Nói một cách công bằng, bề ngoài của Chương Quyết không thể xem là một Alpha xuất chúng, diện mạo không có gì nổi bật, thậm chí còn gầy yếu cả hơn một Alpha bình thường nên rất dễ bị cho là một Beta.
Chỉ có vóc dáng của y là tương đối cao, thấp hơn Trần Bạc Kiều một chút, làn da trắng đến tái xanh, màu sắc trên môi và mắt lại rất nhạt, cộng thêm nét mặt ảm đạm và mái tóc đen tùy ý buộc ra sau như chưa từng để tâm đến, thì hệt như lời thằng bạn thân Bùi Thuật của anh từng nói, Chương Quyết này cả người tràn ngập một bầu không khí vô cùng u ám.
Cách đây không lâu, Bùi Thuật còn cảm thán với anh rằng, nếu ngày đó Chương Quyết có thể dự bữa tiệc tối của Liên minh châu Á, bản thân y trong danh sách của Bùi Thuật đã không bị người ta bầu thành quán quân của danh hiệu “Người mà Omega toàn trường không muốn kết hôn nhất”.
Có lẽ phát hiện ra ánh mắt của Trần Bạc Kiều, Chương Quyết ngước lên nhìn anh, hỏi: “Mặc xong rồi?”
Chờ Trần Bạc Kiều gật đầu, Chương Quyết liền ngắn gọn mà nói “Đi theo tôi”, rồi đi về phía một chiếc trực thăng đang đậu.
Trần Bạc Kiều ngừng lại vài giây dõi theo bóng lưng của Chương Quyết, cũng nhớ đến lần nào đó khi tám chuyện với Bùi Thuật từng nhắc tới Chương Quyết với lý do: “Nghe nói Chương Quyết đã bị Omega thân mai trúc mã từ hôn.”
Khi ấy Bùi Thuật còn hỏi anh rằng: “Ngày xưa cậu ta có từng thổ lộ với mày chưa?”
Mà sau một hồi suy nghĩ, Trần Bạc Kiều mới nhớ ra Chương Quyết là người nào, anh lại thành thật nói với Bùi Thuật: “Quá nhiều người từng thổ lộ với tao, không nhớ nổi.”
Chương Quyết đi đến cạnh trực thăng, xoay người phát hiện Trần Bạc Kiều vẫn đứng ở phía sau. Y khẽ nhíu mày, mở miệng hỏi Trần Bạc Kiều: “Còn chuyện gì sao?”
Trần Bạc Kiều quyết định không nghĩ nữa, mỉm cười với Chương Quyết, nhấc chân đi tới.
IV.
“Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, mong quý khách vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp-“
“A Quyết à, em xem tin tức đã biết ngay là anh… Anh điên rồi sao? Anh cho rằng anh ta còn nhớ anh là ai chắc?”
“… Ba chờ chiều nay em sẽ đến Bangkok, chắc chúng ta không gặp nhau được rồi.”
“…”
“Chương Quyết à, em sẽ không bao giờ xen vào chuyện của anh nữa.”
V.
Trực thăng bay rất thấp, lướt qua những ngọn núi phủ đầy cây xanh.
Ở cabin trật hẹp phía sau, Trần Bạc Kiều thay ra bộ đồ tù.