Lục Quân Cường ném một chồng tư liệu thật dày lên bàn làm việc,ệnTrọngSinhChiKhôngTừThủĐoạltd hom nay kẹp tư liệu đập vào bồn cây nhỏ trên bàn "coong" một tiếng.
"Nói thẳng cho tôi nghe kết quả, tôi xem không hiểu mấy cái này." Lục Quân Cường nóng nảy nhướng một bên lông mày, mấy ngày liền ngủ không đủ làm đôi mắt hồ ly bị thâm quầng.
Vu Hạo Phong cầm lấy bệnh án khép lại, hình như là đang tìm câu chữ để nói, thở dài: "Tôi rất tiếc, Quân Cường, kết quả thảo luận của chúng tôi là, mau chóng cho Khôn Đức tiến hành phẫu thuật thay tim."
Lục Quân Cường mấy ngày nay khẩn trương sợ hãi rốt cuộc bùng nổ, rống to: "Thay tim! Anh một tháng trước nói với tôi thế nào?! Nói với tôi thế nào?! Tận lực bảo thủ trị liệu! Bảo thủ trị liệu! Tôi xuất ngoại một tuần trở về anh liền nói cho tôi là không trị?!"
Vu Hạo Phong hốc mắt đỏ lên, hít sâu một chút, nói: "Tôi vẫn luôn kiên trì bảo thủ trị liệu, nhưng không nghĩ tới nhịp tim thất thường của Khôn Đức sẽ đột nhiên trở nên nghiêm trọng như vậy, bệnh cơ tim phì đại (1) vốn dĩ không có phương pháp trị tận gốc, nếu để đến lúc suy tim trơ (2) thì... Tóm lại dựa theo tình huống trước mắt, tiến hành phẫu thuật thay tim là phương pháp duy nhất."
(1)Bệnh cơ tim phì đại (tiếng Anh: Hypertrophic cardiomyopathy, viết tắt là HCM) là một bệnh gây nên tình trạng một phần của trở nên dày lên mà không có nguyên nhân rõ ràng. Chính điều này dẫn đến việc tim giảm đi khả năng bơm máu hiệu quả. Các triệu chứng khác nhau của bệnh cơ tim phì đại có thể từ không có cảm giác gì đến mệt mỏi, sưng chân và khó thở. Chứng bệnh này cũng có thể dẫn đến đau ngực hoặc ngất xỉu. Các biến chứng bao gồm, nhịp tim không đều và.
(2)Suy tim trơ (refractory heart failure, suy tim độ 4): giai đoạn các phương pháp điều trị hiện thời để giữ tình trạng tim ổn định đã mất tác dụng.
Lục Quân Cường thẳng tắp nhìn chằm chằm Vu Hạo Phong, thanh âm nghẹn ngào đáng sợ: "Các người hội chẩn hết ba giờ chính là ra kết quả này? Để tôi liên hệ..."
Vu Hạo Phong lập tức đánh gãy cậu: "Quân Cường, tôi khẳng định ít nhất cậu ở trong nước tìm không thấy bệnh viện nào trị liệu bệnh cơ tim phì đại hoàn thiện như vậy, hơn nữa công tác thay tim nơi này cũng là tiên tiến nhất, tình huống hiện tại của Khôn Đức cũng không thích hợp chuyển viện, ra nước ngoài thì càng không thể."
Lục Quân Cường hung hăng nhìn chằm chằm Vu Hạo Phong, như thể hắn đang uy hiếp sinh mạng của Lục Khôn Đức. Vu Hạo Phong từ phía sau bàn đi tới, nhỏ giọng nói: "Tôi hiểu tâm trạng của cậu, đổi lại là Đồng Kha tôi cũng sẽ điên rồi, nhưng Lục Khôn Đức hiện tại rất nguy hiểm, cậu mất đi lý trí cậu ấy mới thật sự không cứu được, bình tĩnh một chút, Khôn Đức cần cậu."
Lục Quân Cường nhìn Vu Hạo Phong, thoáng bình tĩnh trở lại, lấy bệnh án qua, ách thanh hỏi: "Còn có thể kiên trì bao lâu?"
Vu Hạo Phong chần chờ một chút, phảng phất có điểm xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Đại khái hai tháng, nhưng sợ nhất chính là chết đột ngột, tận lực làm tâm tình cậu ấy bình tĩnh một chút, tuyệt đối không thể chịu kích thích, hơn nữa... hiện tại khó nhất chính là tìm được trái tim nguyên, muốn trong một tháng tìm được tim thích hợp... Tóm lại tôi sẽ tận lực, tôi đã liên hệ tất cả bạn đại học có thể liên hệ, Mã viện trưởng cũng vậy, tận lực trong một tháng tìm được trái tim nguyên."
Lục Quân Cường cúi đầu nhìn bệnh án, ngón cái nhẹ nhàng xẹt qua trên hình vẽ trái tim nho nhỏ của Lục Khôn Đức. Cậu ngẩng đầu vỗ vỗ bả vai Vu Hạo Phong, trầm giọng nói: "Tôi tin tưởng anh."
Vu Hạo Phong gật gật đầu, "Tôi sẽ cố hết sức."
Phía sau bệnh viện là một viện điều dưỡng lớn, Lục Quân Cường sau khi thông qua kiểm tra liền đi thẳng vào tiểu viện sau cùng. Lục Khôn Đức đang nằm ở trên ghế trong sân lớn phơi nắng, Đồng Kha cầm một quyển sách cũ thật dày, tựa vào tay cầm của ghế dựa mà ngủ.
"Sao anh không ngủ một lát đi?" Lục Quân Cường nửa quỳ bên cạnh Lục Khôn Đức, đem một mảnh lá cây vương trên người anh phủi xuống, nhỏ giọng hỏi.
Lục Khôn Đức nhẹ nhàng lắc đầu, sợ đánh thức Đồng Kha, cũng nhỏ giọng nói: "Ngày hôm qua ngủ nhiều, giờ không buồn ngủ chút nào cả."
Lục Khôn Đức vốn dĩ rất gầy, mấy ngày liền tra tấn cả người thành gầy cởi hình. Lục Quân Cường sờ sờ ngực anh, hỏi: "Anh hôm nay có thấy khó chịu không?"
Lục Khôn Đức cười cười, chưa nói khó chịu cũng chưa nói không khó chịu.
Lục Quân Cường đột nhiên đau lòng đến đỏ mắt, nhẹ nhàng hôn trán, lông mày, đôi mắt, môi của Lục Khôn Đức. Lục Khôn Đức cười cười: "Thật lâu rồi không thân thiết."
Lục Quân Cường gật gật đầu: "Chờ anh khỏe đã." Nói xong liền đứng lên, không hề cùng anh thân mật.
Lục Khôn Đức bắt lấy cánh tay Lục Quân Cường, người đã ba mươi tuổi mà cứ như con nít: "Đã vài tháng, anh muốn em ôm anh một cái."
Lục Quân Cường cơ hồ nhịn không được nước mắt, nhỏ giọng nói: "Chờ anh khỏe đã."
Nước mắt Lục Khôn Đức đột nhiên liền chảy xuống, anh lấy tay lau sạch, vẫn mỉm cười: "Một cái thôi."
Lục Quân Cường ách giọng nói, vẫn là một câu kia: "Chờ anh khỏe đã." Nói xong vỗ vỗ đầu Đồng Kha: "Vu Hạo Phong kêu anh có việc, qua đó đi."
Đồng Kha mơ mơ màng màng đứng dậy, Lục Quân Cường lại lặp lại một lần, Đồng Kha ừ một tiếng, cầm cuốn sách, dặn dò Lục Khôn Đức vài câu rồi đi.
Lục Khôn Đức khóc thành tiếng, cơ hồ là đang chơi xấu, "Cậu ấy đi rồi, em liền ôm anh là sao..."
Lục Quân Cường cũng ngồi ở trên ghế nằm, ôm Lục Khôn Đức, không ngừng một bên hôn anh một bên nỉ non: "Chờ anh khỏe đã, chờ anh khỏe đã..."
Một lát sau Lục Khôn Đức rốt cuộc ngừng khóc, dần dần bình tĩnh trở lại, lau mặt rồi cùng Lục Quân Cường nằm xuống, anh tựa trên cánh tay cậu, hỏi: "Cùng Vu Hạo Phong nói chuyện?"
"Ừm."
"Anh ấy kiến nghị thay tim cho anh, em đồng ý rồi?"
"Ừ, anh sợ sao?"
"Không sợ, anh cũng muốn hoàn toàn chữa khỏi, kỳ thật... Thay tim cũng sẽ không sống nhiều năm được."
评论专区