Lần đầu tiên,ệnNgôngCuồngCùnhận định rb leipzig Bắc Thành mưa liên miên.
Mưa bụi dày đặc khiến cho những tòa nhà cao tầng trên phố chìm trong sương mù. Qua cửa kính, bóng người và cảnh vật trên đường như được lồng vào tranh, mông lung như đèn kéo quân, các bức tranh chuyển động vút qua, không nhìn rõ gì.
“Ôi, ở đây ạ! Bác tài mau dừng xe lại!”
“Két ——”
Xe phanh lại, đột ngột ngừng kéo “Đèn kéo quân.”
Lâm Thanh Nha có chút bất ngờ, hạ cửa kính xe xuống nhìn phía trước.
“Cô gái à, rốt cuộc cô có địa chỉ không, suốt đường đi bảo tôi dừng bao nhiêu lần rồi? Tôi là xe taxi chứ không phải xe buýt!”
“Ngại quá ngại quá ạ…”
Bên ghế phụ lái, Bạch Tư Tư vừa liên tục xin lỗi tài xế vừa ló đầu ra ngoài cửa xe. Nhìn ngoài cửa xe một lát, Bạch Tư Tư quay lại chắc chắn nói: “Đúng rồi, đúng là ở đây!”
Bạch Tư Tư quay ra phía sau nói với Lâm Thanh Nha.
Lâm Thanh Nha gật đầu, khuôn mặt lạnh nhạt giống như núi xanh xa xa, tuy không cười nhưng giọng nói dịu dàng ôn hòa: “Trả tiền đi Tư Tư, trả gấp đôi.”
“Ừm.”
Bạch Tư Tư đáp lại rồi ngoan ngoãn trả tiền.
Tài xế nuốt mấy lời than phiền chưa ra khỏi miệng vào, xấu hổ cười nói: “Cái này, thật ra không cần đâu…”
“Bọn cháu mới đến Bắc Thành, không quen đường xá, làm phiền chú rồi.”
“Không, không phiền, không phiền đâu.”
Cô gái ngồi ghế phụ lái đưa số tiền gấp đôi qua, tài xế nhận theo phản xạ. Người đã xuống xe mà dường như giọng nói ôn hòa, trong trẻo, uyển chuyển động lòng người vẫn còn quanh quẩn trong xe. Tựa như tuyết nóng, êm dịu đến từng lỗ chân lông tài xế đều khoan khoái dễ chịu.
Mưa bụi bị một cơn gió cuốn đập mạnh vào cửa kính.
Cảm giác lành lạnh dâng lên, tài xế đang thất thần rùng mình bừng tỉnh, vội ngẩng đầu nhìn đường phố qua cửa kính.
Trong cơn mưa, dưới mái hiên xanh chỗ con ngõ nhỏ đối diện nơi đỗ xe có một chiếc ô tranh thủy mặc trắng xanh, bề mặt ô ướt sũng như bị mực nhỏ lên.
Mái tóc dài đen nhánh trên bóng lưng phía dưới ô được buộc bằng vải lụa xanh, cứ thế mà buông xõa xuống.
Bóng lưng cô độc biến thành một bức tranh.
Nhìn mãi cho đến khi bóng người đã đi xa, tài xế có chút buồn bã mất mát không giải thích được. Tài xế đưa mắt nhìn quanh dưới màn mưa, cuối cùng nhìn thấy ở đầu ngõ, trên bức tường gạch màu đỏ dưới mái hiên ngói xanh có đóng một tấm biển gỗ.
Nhìn vết nước sơn bong tróc có vẻ đã được nhiều năm, viết mấy chữ sấu kim thể(1).
“Phương,” tài xế gian nan nhận ra mặt chữ, “Đoàn Côn kịch… (2) Phương Cảnh?”
“…”
“Chỗ này thật khó tìm, cũng không có trên bản đồ, vào con ngõ nhỏ còn phải quanh co như thế, hẻo lánh muốn chết, đâu giống đoàn kịch?”
Bạch Tư Tư đeo túi trên lưng, nhìn hai cánh cửa gỗ sơn nước sơn đen ở trước mặt phàn nàn.
Người dưới chiếc ô tranh thủy mặc đứng bên cạnh Bạch Tư Tư không nói gì.
Bạch Tư Tư lén nghiêng đầu nhìn, từ góc độ của cô ta nhìn qua chỉ nhìn thấy được chiếc cằm xinh đẹp trắng như tuyết hơi ngẩng lên, muốn nhìn kỹ khoảng sân trước mặt.
Bạch Tư Tư thấy có hy vọng, nắm lấy cơ hội góp lời: “Giác nhi*, nói thế nào thì cô cũng là nhân vật đạt được giải thưởng Mai Lan, mặc dù đã mai danh ẩn tích mấy năm nhưng khi quay trở lại cũng không đáng phải hạ thấp mình ở cái đoàn kịch vừa nhỏ vừa nát này mà?”
*Diễn viên ưu tú (cách gọi theo thói quen trong giới kịch).
“Nơi này,” Lâm Thanh Nha suy nghĩ một chốc, “Rất yên tĩnh.”
“Không yên tĩnh thì có sao? Yên tĩnh mãi chẳng khác gì nghĩa trang. Cô nhìn cái cửa này đi, khác gì đồ cổ, có thể chẻ ra làm củi được luôn ấy, bên trong thì chắc khỏi phải nói rồi, tôi thấy hay là cô suy nghĩ lại đổi đoàn kịch khác đi ——”
“Suỵt.”
Một tiếng suỵt nhẹ nhàng bay bổng, hòa cùng mưa bụi dày đặc thấm vào tim gan.
Bạch Tư Tư im lặng theo phản xạ.
Không đợi Bạch Tư Tư thắc mắc, cửa gỗ “Đồ cổ gia truyền” được ai đó kéo ra từ bên trong.
Một cậu nhóc chừng mười tuổi mặc trang phục diễn hí nhút nhát ló mặt ra. Xem ra là một đứa nhỏ có tài năng hát Côn khúc không tồi —— ánh mắt rất linh hoạt, chỉ là có hơi bẽn lẽn, cậu nhóc đưa mắt lướt một vòng quanh người Lâm Thanh Nha và Bạch Tư Tư, ánh mắt dừng lại trên chiếc ô tranh sơn thủy.
“Sư phụ.”
Đứa nhỏ mặc trang phục diễn hí trịnh trọng chào hỏi với Lâm Thanh Nha.
Lâm Thanh Nha còn chưa lên tiếng, Bạch Tư Tư đã mỉm cười, cúi người đưa mặt qua: “Cậu học trò tuấn tú này ở đâu ra vậy? Sao biết giác nhi nhà chị thế?”
Đột ngột bị người khác kề sát mặt, đứa nhỏ ngây người, mặt đỏ cả lên, một hai giây sau mới khẽ “Ối” một tiếng, lùi về sau hai bước.
“Con, con con…”
Vốn tính tình đã bẽn lẽn, bị trêu đến quên mất muốn nói gì, nói lắp hết cả lên.
Bạch Tư Tư cười vô cùng đắc ý.
“Tư Tư.” Dưới chiếc ô tranh sơn thủy, Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ khẽ nhắc một câu.
评论专区