Nhận Định Bóng Đá

Truyện Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược_trực tiếp bóng đá trực tuyến

时间:2010-12-5 17:23:32  作者:La liga   来源:Thể thao  查看:  评论:0
内容摘要:Tin thể thao 24H Truyện Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược_trực tiếp bóng đá trực tuyến

Là nữ tử nha.

Cõi lòng Trì Hành rung động,ệnThẩmCôNươngTruyThêCôngLượtrực tiếp bóng đá trực tuyến sóng mắt đong đưa, ánh sao lấp lánh trong mắt cũng đong đưa.

Nàng nắm lấy tay Thanh Hòa, xúc động đến nỗi nói lắp: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ..."

"Nói ra rồi thì hãy để chuyện này qua đi thôi." Bị nàng nắm tay, Thanh Hòa cong cong mi mắt, hàng mi nhỏ dài rậm rạp khẽ chớp động.

Bên ngoài cửa sổ, tuyết mịn rơi rào rào, bầu không khí hoàn hảo, nàng hạ thấp giọng, giọng nói nhẹ nhàng như mọi khi: "Xem như là bí mật nhỏ giữa chúng ta."

"Bí mật nhỏ? Tỷ tỷ không hỏi ta, tại sao phải nói dối sao?"

"Không hỏi, dù sao người ngươi thật sự muốn lừa cũng không phải ta."

Nàng ấy thông minh quá!

Uyển Uyển thông minh quá đi!

Trì Hành không kiềm chế được ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng: "Tỷ tỷ, tỷ không so đo với ta, ta vui lắm."

Cánh tay nàng ấy ấm áp, ôm chặt lấy eo nàng, Thanh Hòa không còn cách nào khác đành vòng tay qua cổ nàng, ánh mắt dần sâu thẳm: "A Trì, ngươi có thể vui vẻ hơn chút nữa"

"Thật sao?"

Trì Hành vui mừng ôm nàng quay vòng vòng tại chỗ.

Thư phòng vốn được coi là trọng địa, không cho phép người ngoài tự ý xâm nhập, bỗng vang lên tiếng cười vô tư của Tiểu tướng quân, Xuân Tê đứng bên ngoài nghe cũng bật cười theo: Xem ra Tam công tử thực sự thích Thẩm cô nương.

Tóc mai bị rối tung, Thanh Hòa ngã xuống giường tạm nghỉ ngơi, mặt đỏ ửng, khẽ thở dốc.

Hai mắt Trì tiểu tướng quân sáng ngời: "Tỷ tỷ, ta thích tỷ quá đi mất!"

Nàng quá đỗi vui mừng, nắm chặt tay cô nương người ta không chịu buông, chân trái đá sang phải cởi đôi giày, đôi chân mang vớ lơ lửng trong không trung: "Uyển Uyển, cuộc đời này Trì Hành được gặp tỷ, thật may mắn làm sao!"

Trước đó, hai người vừa ôm nhau vừa trêu đùa vừa cười, khuôn mặt ai cũng ửng hồng. Gò má Thanh Hòa đỏ hồng lại có ý khác, nàng thoải mái nhìn thẳng vào mắt Trì Hành, giấu kín tình cảm trong lòng, khẽ khàng đặt ngón tay lên môi dưới của Tiểu tướng quân, mỉm cười: "Sai rồi, là ta gặp được ngươi, thật may mắn làm sao."

Nếu không có ngươi, Thẩm Thanh Hòa có lẽ đã chết năm tám tuổi.

Ngay cả khi may mắn sống sót, cuộc đời này cũng đã định sẵn sẽ cô đơn lạnh lẽo, khó tìm được ấm áp.

"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đều rất may mắn!"

Ở gần như vậy, Trì Hành có thể đếm rõ ràng từng sợi lông mi như lông quạ của nàng, bỗng nhiên nổi hứng nghịch ngợm, dứt khoát tiến sát lại gần hơn.

Nàng tiến tới mà không nói một lời, tim Thanh Hòa đập thình thịch, vừa định lùi ra, vai bỗng bị ấn lại: "Tỷ tỷ, đừng nhúc nhích."

Trì Hành nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng, thấy bóng hình mình phản chiếu trong đó, mang lại cho người ta cảm giác ngây thơ hồn nhiên: "Uyển Uyển, đôi mắt của tỷ đẹp thật. Trước đây ta đã từng nghĩ, nếu có thể nói cho tỷ biết tất cả mọi chuyện, có phải chúng ta sẽ có thể trở nên thân thiết hơn không.

Cũng giống như bây giờ, nằm trên cùng một cái giường, chơi mệt rồi có thể cùng nhau ngủ. Ta luôn ghen tị với tỷ tỷ muội muội nhà người ta có thể vui đùa ầm ĩ trong bồn tắm, hay là chúng ta cũng tìm cơ hội thử xem sao?"

Bây giờ nàng nói gì cũng đúng, hơi thở ấm áp phả vào má, nhuộm đỏ khuôn mặt trắng sứ của Thanh Hòa.

Lồng ngực nàng phập phồng dữ dội, trong lòng cảm thấy xấu hổ vì việc đầu tiên Trì Hành muốn làm với nàng sau khi thẳng thắn là đi tắm, đồng thời cũng vì hai người sẽ tắm chung mà lo lắng —— A Trì trong sáng ngây thơ là thật, háo sắc cũng là thật.

Đôi mắt đẹp của nàng tràn đầy lửa giận, nàng đánh yêu vào khuôn mặt tuấn tú của Tiểu tướng quân: "Thật sự không phải là vì muốn nhìn ta sao?"

Bàn tay ngọc trời sinh mát lạnh, đặt ở trên mặt thế mà lại rất thoải mái, Trì Hành tiết lộ thân phận cho nàng rồi bớt kiêng kỵ hơn nhiều. Nàng vươn tay kéo tay cô nương đang thả ở dưới, ôm vào lòng ủ ấm, động tác tự nhiên thuần thục, vô cùng thân mật.

Thấy vậy, Thanh Hòa mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời từ chối.

"Tỷ tỷ tốt, con người ai cũng có lòng yêu cái đẹp mà."

Tiểu tướng quân lấy ra ba phần sức lực nũng nịu với mẹ ruột, khiến cho định lực của Thanh Hòa cô nương vốn phi thường suýt chút nữa không kiềm chế được trái tim hừng hực muốn nhảy ra ngoài.

Cứ nằm trên giường lớn với nàng ấy như vậy là không ổn, nàng định đứng dậy nhưng lại bị một bàn tay ấn xuống.

Trì Hành mở to đôi mắt van xin: "Tỷ tỷ, nằm thêm một lúc nữa đi. Chẳng lẽ giường của ta không mềm không thơm sao? Ta hiếm có cơ hội được ngủ cùng giường với người khác..."

Nàng cười khúc khích cắn tai nàng ấy: "Uyển Uyển, tốt quá rồi, tỷ mau chóng gả lại đây đi, để chúng ta sớm được ngủ chung một giường. Đến lúc đó, ta sẽ bảo nương chuẩn bị cho chúng ta một cái chăn bông thật lớn. Người ta nóng, mùa đông chắc chắn sẽ không để tỷ bị lạnh."

Những viễn cảnh về tương lai đầy cám dỗ không thể cưỡng lại, bị lời nói vô ý của nàng mê hoặc, Thanh Hòa buông bỏ vẻ rụt rè trong mắt, xương cốt mềm nhũn nằm đó: "Nghe có vẻ hay đấy."

"Đúng vậy!" Trì Hành bật người dậy như cá chép lộn mình, may mà giường lớn rất chắc chắn nên mới chịu được nàng nghịch ngợm.

Giường của Tiểu tướng quân quả thực rất mềm rất thơm, mềm mại như mây, thơm mùi thanh nhã của tùng trúc. Nằm trên đó, Thanh Hòa cảm thấy tâm trạng phập phồng, nuông chiều nhìn nàng náo loạn trên giường lớn, thậm chí còn hơi buồn ngủ.

A Trì tràn đầy sức sống, một nụ cười có thể làm mềm lòng người, hạ thấp phòng tuyến của họ.

Trì phu nhân ngoài cửa gọi mấy lần, chỉ thiếu điều kêu "Nhãi ranh" mà vẫn không có ai trả lời, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo bên trong.

Chưa kể, hoàn toàn không cần dùng đến hai tai, chỉ cần một tai nàng cũng biết được lại là nữ nhi không khiến mình bớt lo kia gây rắc rối.

Người này từ khi sinh ra dường như không biết lo lắng.

Nàng cau mày lẩm bẩm bước vào cửa, vén rèm lên, nhìn một cái, sững sờ lùi lại hai bước, tưởng mình hoa mắt.

copyright © 2025 powered by PhongThuyBet   sitemap