Truyện Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cuồng Sủng Ái_xem tỷ số la liga
Ngoại Hạng Anh 2025-01-10 15:16:43
0
Đầu tháng 9.
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời. Ban ngày không khí vẫn còn oi bức,ệnKhóThoátKhỏiCốChấpCuồngSủngÁxem tỷ số la liga thỉnh thoảng gió thổi tới mang theo chút mát mẻ.
Con đường cạnh Nhị Trung(*) Lạc Thành.
(*)Là THPT số 2.
Cây cối hai bên trải qua một ngày nóng nực, đến cả cây sen đá cũng không còn sức sống héo rũ rượi.
Thẩm Thư Điềm ngồi xổm ở mép cỏ, chật vật tìm kiếm chìa khóa.
Khi từ sân thể dục trở về, Trần Ngữ Trúc vô ý nghịch chiếc chìa khóa mà cô để trên mặt bàn. Sau đó vì cãi nhau với bạn cùng lớp mà cô ấy bị đánh vào tay, chiếc chìa khóa trực tiếp bay ra ngoài cửa sổ.
Trần Ngữ Trúc rất áy náy, vốn dĩ định cùng Thẩm Thư Điềm xuống dưới cùng nhau tìm, chỉ là vừa rồi chủ nhiệm lớp kêu cô đi có việc.
Thẩm Thư Điềm chỉ có thể một mình xuống dưới. Cô mò mẫm ở bãi cỏ cũng khá lâu nhưng vẫn không tìm thấy chiếc chìa khóa.
Nó có thể rơi ở đâu?
Thẩm Thư Điềm mím môi, rũ mắt tuyệt vọng, không biết có phải mình tìm sai chỗ không.
Cô ngẩng đầu, nhìn lên cửa sổ.
Cô chớp chớp đôi mắt, khuôn mặt trắng nõn hơi nhăn lại, chắc là rớt xuống vị trí này...... phải không?
Bên tai truyền đến tiếng động nhỏ.
Thẩm Thư Điềm hơi quay đầu lại, thò đầu ra khỏi cây liễu, phát hiện trên ghế đá gần cô có hai người.
Thiếu niên lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, nữ sinh váy hồng một chân quỳ lên ghế, một tay kia chống lên lưng ghế, tư thế có hơi mờ ám, nhưng khoảng cách hai người lại hơi xa.
Góc nghiêng của thiếu niên trắng nõn tuấn tú, đầu hơi ngửa, cổ tạo ra một độ cong tuyệt đẹp.
Ánh hoàng hôn chiều tà nhẹ nhàng chiếu trên người anh, tạo nên một tầng ấm áp mơ hồ.
Hình như Tả Tư Nam nhận ra điều gì đó, hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen nhìn thẳng qua, chạm vào ánh mắt của Thẩm Thư Điềm.
Ánh mắt hờ hững, lạnh như băng, có thể làm cho người nhìn vào nó chìm trong sự lạnh lẽo, giống như lột bỏ từng chút một màu sắc ấm áp trên người hắn.
Nhưng hắn thật sự rất đẹp. Tóc đen, da trắng, đôi mắt đào hoa dài và hẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi xinh đẹp.
Quả thật hắn có vẻ ngoài rất đẹp trai.
Thoáng nhìn lướt qua, Thẩm Thư Điềm vẫn chưa kịp phản ứng thì hắn đã thu lại ánh mắt như không có gì, căn bản không thèm để ý đến Thẩm Thư Điềm - người đã làm cho hắn mất hứng.
Thẩm Thư Điềm không kịp phản ứng, giống như một cô nhóc nhỏ bị đứng hình tại chỗ, ngây ngốc không biết nên tiếp tục núp đi hay là thành thật đi ra ngoài.
Nữ sinh kia hơi cúi xuống.
"Tư Nam."
Giọng nói dịu dàng mang theo ý khẩn cầu, cô ta nghiêng người, tựa hồ như sắp hôn.
Gặp được đôi tình nhân thân mật, khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Thư Điềm lộ ra chút tia ngượng ngùng, con ngươi xinh đẹp hoảng loạn trốn tránh.
Cô rụt đầu lại, giọng nói lạnh lùng của nam sinh không chút dao động truyền đến bên tai, cực kỳ nổi loạn.
"Đừng làm chuyện ngu xuẩn, Bối Hà."
Giọng nói lười biếng lạnh lẽo, lại có chút nguy hiểm, khinh miệt, với ý vị sâu xa, không có một chút ý đùa cợt gì, giống như hắn sẽ làm gì ngay sau đó.
Thẩm Thư Điềm theo phản xạ có điều kiện mà nhìn lại. Thân thể nữ sinh kia thoáng chốc cứng đờ, theo bản năng giữ khoảng cách với nam sinh.
Thẩm Thư Điềm trong lòng nhất thời rối loạn, không rõ cảm giác của mình hiện tại. Di động đột nhiên thông báo, tiếng nhạc chuông vang lên ở nơi khá vắng vẻ này.
Thẩm Thư Điềm lúc này mới nhớ mình chưa tắt đồng hồ báo thức, cô vội vàng tắt đi, ngẩng đầu lập tức chạm phải ánh mắt tò mò của nữ sinh mặc váy hồng kia.
Bầu không khí khó xử bị phá vỡ, nữ sinh kia đứng lên.
Da đầu Thẩm Thư Điềm tê dại, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt né tránh nhìn vào chiếc ghế đá, phát hiện chiếc chìa khóa tìm bấy lâu rơi trên ghế bên cạnh thiếu niên tóc đen.
Màu trắng giống cái ghế, vừa rồi cô cứ ngây ngốc đứng đó nên không chú ý tới.
"Cái đó... Xin lỗi, tôi chỉ là đi ngang qua."
Thẩm Thư Điềm khẽ liếm môi dưới, ngón tay cẩn thận chỉ vào chiếc chìa khóa, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn hắn, thì thầm nói: "Tôi lấy chìa khóa được không?"
Bối Hà nhìn cô, hơi cau mày, khi thấy rõ khuôn mặt của Thẩm Thư Điềm, sắc mặt ngày càng đen lại: "Cô là....."
Tả Tư Nam lười biếng rũ mắt, liếc một cái, ngón trỏ thon dài thản nhiên cầm chìa khóa lên, nhẹ nhàng ném về phía cô.
Thẩm Thư Điềm bắt lấy chìa khóa vào trong lòng bàn tay.
Có vẻ nam sinh này dễ nói chuyện.
Chỉ là...
Tình huống này thật sự rất kinh khủng, đầu Thẩm Thư Điềm vang lên hồi chuông cảnh báo.
"Cảm ơn. Tôi đi trước."
Thẩm Thư Điềm lo lắng nuốt nước bọt, lùi một bước, xoay người chạy đi.
Trần Ngữ Trúc đột nhiên bước tới từ hướng khác.
Cô ấy đã nhanh chóng nhìn thấy cô, cũng không chú ý tới cảnh tượng phía sau: "Tớ về rồi đây. Cậu tìm được chìa khóa rồi sao?"
Lòng bàn tay trắng nõn của Thẩm Thư Điềm mở ra, chiếc chìa khóa nhỏ nằm trên đó, đôi mắt màu hổ phách của cô cong thành hình trăng khuyết nhỏ.
Cô đã quên mất những gì vừa xảy ra, nhẹ nhàng sung sướng nói: "Tìm được rồi."
Tầng ba khu dạy học.
Thi Lâm một tay cầm bóng rổ, một tay móc lấy cổ Vệ Tiêu Kiệt, quay đầu thì thấy Bối Hà đang chạy tới.
Cậu không cẩn thận mà hỏi: "Bối Hà, có thấy Tả ca không?"
Bối Hà trừng mắt nhìn cậu.
Vì không tìm được chỗ nào trút lửa giận trong lòng nên nhấc chân đá cậu một cái, nhưng Thi Lâm vẫn tránh được.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cơn tức lại nổi lên, tức giận đến cào tim xé phổi.
Cô ta tự thấy mình trông cũng không tệ, nhưng không ngờ Tả Tư Nam sẽ từ chối phũ phàng đến vậy, không cho cô ta chút thể diện nào.
Càng tức giận hơn là cảnh tượng xấu hổ đó lại bị người khác nhìn thấy.
Đúng là quá mất mặt.
Chỉ là, khi nhớ tới khuôn mặt của nữ sinh kia, cô ta lập tức cắn chặt môi dưới.
Thiếu nữ ngũ quan tinh xảo, mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen như làn lụa xanh mềm mại, uốn lượn trong gió.
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời. Ban ngày không khí vẫn còn oi bức,ệnKhóThoátKhỏiCốChấpCuồngSủngÁxem tỷ số la liga thỉnh thoảng gió thổi tới mang theo chút mát mẻ.
Con đường cạnh Nhị Trung(*) Lạc Thành.
(*)Là THPT số 2.
Cây cối hai bên trải qua một ngày nóng nực, đến cả cây sen đá cũng không còn sức sống héo rũ rượi.
Thẩm Thư Điềm ngồi xổm ở mép cỏ, chật vật tìm kiếm chìa khóa.
Khi từ sân thể dục trở về, Trần Ngữ Trúc vô ý nghịch chiếc chìa khóa mà cô để trên mặt bàn. Sau đó vì cãi nhau với bạn cùng lớp mà cô ấy bị đánh vào tay, chiếc chìa khóa trực tiếp bay ra ngoài cửa sổ.
Trần Ngữ Trúc rất áy náy, vốn dĩ định cùng Thẩm Thư Điềm xuống dưới cùng nhau tìm, chỉ là vừa rồi chủ nhiệm lớp kêu cô đi có việc.
Thẩm Thư Điềm chỉ có thể một mình xuống dưới. Cô mò mẫm ở bãi cỏ cũng khá lâu nhưng vẫn không tìm thấy chiếc chìa khóa.
Nó có thể rơi ở đâu?
Thẩm Thư Điềm mím môi, rũ mắt tuyệt vọng, không biết có phải mình tìm sai chỗ không.
Cô ngẩng đầu, nhìn lên cửa sổ.
Cô chớp chớp đôi mắt, khuôn mặt trắng nõn hơi nhăn lại, chắc là rớt xuống vị trí này...... phải không?
Bên tai truyền đến tiếng động nhỏ.
Thẩm Thư Điềm hơi quay đầu lại, thò đầu ra khỏi cây liễu, phát hiện trên ghế đá gần cô có hai người.
Thiếu niên lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, nữ sinh váy hồng một chân quỳ lên ghế, một tay kia chống lên lưng ghế, tư thế có hơi mờ ám, nhưng khoảng cách hai người lại hơi xa.
Góc nghiêng của thiếu niên trắng nõn tuấn tú, đầu hơi ngửa, cổ tạo ra một độ cong tuyệt đẹp.
Ánh hoàng hôn chiều tà nhẹ nhàng chiếu trên người anh, tạo nên một tầng ấm áp mơ hồ.
Hình như Tả Tư Nam nhận ra điều gì đó, hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen nhìn thẳng qua, chạm vào ánh mắt của Thẩm Thư Điềm.
Ánh mắt hờ hững, lạnh như băng, có thể làm cho người nhìn vào nó chìm trong sự lạnh lẽo, giống như lột bỏ từng chút một màu sắc ấm áp trên người hắn.
Nhưng hắn thật sự rất đẹp. Tóc đen, da trắng, đôi mắt đào hoa dài và hẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi xinh đẹp.
Quả thật hắn có vẻ ngoài rất đẹp trai.
Thoáng nhìn lướt qua, Thẩm Thư Điềm vẫn chưa kịp phản ứng thì hắn đã thu lại ánh mắt như không có gì, căn bản không thèm để ý đến Thẩm Thư Điềm - người đã làm cho hắn mất hứng.
Thẩm Thư Điềm không kịp phản ứng, giống như một cô nhóc nhỏ bị đứng hình tại chỗ, ngây ngốc không biết nên tiếp tục núp đi hay là thành thật đi ra ngoài.
Nữ sinh kia hơi cúi xuống.
"Tư Nam."
Giọng nói dịu dàng mang theo ý khẩn cầu, cô ta nghiêng người, tựa hồ như sắp hôn.
Gặp được đôi tình nhân thân mật, khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Thư Điềm lộ ra chút tia ngượng ngùng, con ngươi xinh đẹp hoảng loạn trốn tránh.
Cô rụt đầu lại, giọng nói lạnh lùng của nam sinh không chút dao động truyền đến bên tai, cực kỳ nổi loạn.
"Đừng làm chuyện ngu xuẩn, Bối Hà."
Giọng nói lười biếng lạnh lẽo, lại có chút nguy hiểm, khinh miệt, với ý vị sâu xa, không có một chút ý đùa cợt gì, giống như hắn sẽ làm gì ngay sau đó.
Thẩm Thư Điềm theo phản xạ có điều kiện mà nhìn lại. Thân thể nữ sinh kia thoáng chốc cứng đờ, theo bản năng giữ khoảng cách với nam sinh.
Thẩm Thư Điềm trong lòng nhất thời rối loạn, không rõ cảm giác của mình hiện tại. Di động đột nhiên thông báo, tiếng nhạc chuông vang lên ở nơi khá vắng vẻ này.
Thẩm Thư Điềm lúc này mới nhớ mình chưa tắt đồng hồ báo thức, cô vội vàng tắt đi, ngẩng đầu lập tức chạm phải ánh mắt tò mò của nữ sinh mặc váy hồng kia.
Bầu không khí khó xử bị phá vỡ, nữ sinh kia đứng lên.
Da đầu Thẩm Thư Điềm tê dại, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt né tránh nhìn vào chiếc ghế đá, phát hiện chiếc chìa khóa tìm bấy lâu rơi trên ghế bên cạnh thiếu niên tóc đen.
Màu trắng giống cái ghế, vừa rồi cô cứ ngây ngốc đứng đó nên không chú ý tới.
"Cái đó... Xin lỗi, tôi chỉ là đi ngang qua."
Thẩm Thư Điềm khẽ liếm môi dưới, ngón tay cẩn thận chỉ vào chiếc chìa khóa, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn hắn, thì thầm nói: "Tôi lấy chìa khóa được không?"
Bối Hà nhìn cô, hơi cau mày, khi thấy rõ khuôn mặt của Thẩm Thư Điềm, sắc mặt ngày càng đen lại: "Cô là....."
Tả Tư Nam lười biếng rũ mắt, liếc một cái, ngón trỏ thon dài thản nhiên cầm chìa khóa lên, nhẹ nhàng ném về phía cô.
Thẩm Thư Điềm bắt lấy chìa khóa vào trong lòng bàn tay.
Có vẻ nam sinh này dễ nói chuyện.
Chỉ là...
Tình huống này thật sự rất kinh khủng, đầu Thẩm Thư Điềm vang lên hồi chuông cảnh báo.
"Cảm ơn. Tôi đi trước."
Thẩm Thư Điềm lo lắng nuốt nước bọt, lùi một bước, xoay người chạy đi.
Trần Ngữ Trúc đột nhiên bước tới từ hướng khác.
Cô ấy đã nhanh chóng nhìn thấy cô, cũng không chú ý tới cảnh tượng phía sau: "Tớ về rồi đây. Cậu tìm được chìa khóa rồi sao?"
Lòng bàn tay trắng nõn của Thẩm Thư Điềm mở ra, chiếc chìa khóa nhỏ nằm trên đó, đôi mắt màu hổ phách của cô cong thành hình trăng khuyết nhỏ.
Cô đã quên mất những gì vừa xảy ra, nhẹ nhàng sung sướng nói: "Tìm được rồi."
Tầng ba khu dạy học.
Thi Lâm một tay cầm bóng rổ, một tay móc lấy cổ Vệ Tiêu Kiệt, quay đầu thì thấy Bối Hà đang chạy tới.
Cậu không cẩn thận mà hỏi: "Bối Hà, có thấy Tả ca không?"
Bối Hà trừng mắt nhìn cậu.
Vì không tìm được chỗ nào trút lửa giận trong lòng nên nhấc chân đá cậu một cái, nhưng Thi Lâm vẫn tránh được.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cơn tức lại nổi lên, tức giận đến cào tim xé phổi.
Cô ta tự thấy mình trông cũng không tệ, nhưng không ngờ Tả Tư Nam sẽ từ chối phũ phàng đến vậy, không cho cô ta chút thể diện nào.
Càng tức giận hơn là cảnh tượng xấu hổ đó lại bị người khác nhìn thấy.
Đúng là quá mất mặt.
Chỉ là, khi nhớ tới khuôn mặt của nữ sinh kia, cô ta lập tức cắn chặt môi dưới.
Thiếu nữ ngũ quan tinh xảo, mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen như làn lụa xanh mềm mại, uốn lượn trong gió.