Họ cứ vô tình, thà rằng họ nói một câu chia tay có lẽ tâm trạng của tôi đã không như lúc này. Tôi mệt mỏi lắm rồi, đã có lúc tôi nghĩ mình nên buông xuôi. Tại sao cuối cùng ông trời lại cho tôi gặp anh?
Tôi nhớ cái tuổi thơ của mình, nó nhơ nhớp làm sao. Tôi đã bị mất cái người ta gọi là ''ngàn vàng'' ấy từ khi lên lớp 4. Người cướp đi cái đó của tôi không ai khác là thằng em họ hơn tôi hai tuổi. Khi tôi lớn lên chút nữa, đi đến đâu tôi cũng bị sàm sỡ. Tôi bắt đầu cảm thấy bản thân thật nhơ nhớp. Nhưng tôi lại không đủ can đảm nói cho người lớn nghe mọi chuyện.