Đã hơn 11h trưa cậu con trai mới chịu nằm im,ệncảmđộngngườimẹnămnuôicontựkỷty so bong da dem qua thiu thiu ngủ. Lúc này, chị Tuyếtmới dám để cháu lại cho con gái lớn trông. Còn chị, vội vàng, rón rén chạy ù rakhu chợ ở đầu ngõ, mua ít thức ăn. Đã mấy tháng nay, chị không dám rời con lâubởi lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, lại có tai nạn nào xảy đến với con chị.
Số phận lạnh lùng
Cháu Hiếu – con trai chị Trịnh Thị Tuyết (Tư Đình, Long Biên, Hà Nội) năm nayđã 15 tuổi. Nhìn đứa trẻ cao, gầy, lê la khắp nhà, nghịch ngợm đồ đạc như mộtđứa trẻ lên 3, chị Tuyết chỉ biết cười buồn. Hiếu bị tự kỷ điển hình, ngoàinhững lúc “ổn định” chịu ngồi lê la như thế này, cậu bé có thể tăng động, laovào đánh, cấu, xé đồ đạc và người khác… Cũng chính vì thế nên tai nạn cứ ậpxuống đầu Hiếu liên tục.
“Mấy hôm nay cháu phải nằm một chỗ, mới bị ngã cầu thang vỡ đầu chưa lànhhẳn, lại bị ngã gãy tay... Khổ lắm, sểnh mẹ là ra tai nạn” – người mẹ nói rồilật đật chạy ra kéo tay con khỏi chạm vào ổ điện. Cậu bé không phản ứng lại vớimẹ, lại lần ra phía cửa sổ, rồi ngồi im nhìn ra khu vườn ngập nắng.
Cháu Hiếu mới bị gãy tay |