Thời tiết nóng nực,ệnNhìnVàoVựcThẳbdkq laliga cả con đường cao tốc liên bang bị thiêu đốt đến mức cong oằn. Bên tai là tiếng ve sầu, thô ráp mà chói tai, khiến dây thần kinh người ta trở nên tê dại trong cái nóng này.
Mùi thối rữa lan tràn trong không khí, thi thoảng có bóng quạ đen lượn vòng trên không trung.
Vài chiếc xe cảnh sát dừng bên lề đường cao tốc, một nữ cảnh sát trẻ tuổi vừa bịt mũi bằng khăn giấy, vừa chau mày nói gì đó với bộ đàm. Bỗng tiếng nôn mửa vang lên, cảnh sát xung quanh nhìn theo nguồn tiếng động, chỉ thấy một cảnh sát trẻ ngồi xổm ở ven đường, nôn hết cả dịch dạ dày ra ngoài.
Cảnh sát trưởng dày dạn kinh nghiệm lắc đầu, “Thế này mà cũng nôn, tôi từng thấy thi thể còn kinh tởm hơn nhiều.”
“Có phải chúng ta nên liên hệ với FBI không? Cái xác này phát hiện trên đường cao tốc liên bang, đáng lẽ phải để họ phụ trách.”
“Tôi đã thông báo cho họ rồi, nhìn thi thể này… Chắc là án mạng liên hoàn nổi ầm ĩ đợt trước.”
Lúc này, một người đàn ông mặc âu phục màu đen bước xuống từ một chiếc SUV, bước đi thể hiện thấp thoáng sức mạnh vô danh, mái tóc phất phơ nhè nhẹ theo bước chân của anh ta trong bầu không khí lặng gió, giây phút anh tháo kính râm, để lộ đường nét khuôn mặt khắc sâu. Đến chỗ cảnh sát trưởng, người đàn ông chìa chứng minh thư của mình, lịch thiệp nói: “Xin chào, tôi là thanh tra Evan Lee của FBI, mười phút nữa đồng nghiệp của tôi sẽ đến di chuyển tử thi. Xin cảm ơn ông và các đồng nghiệp đã bảo vệ hiện trường.”
Cảnh sát trưởng gật đầu, trả chứng minh thư lại cho Evan còn nói đùa: “Trời nóng thế này, cậu còn mặc âu phục giày da, sức chịu đựng của các cậu mạnh thật đấy!”
Evan mỉm cười không cho là đúng, đi về phía thi thể đã được đặt trong túi xác, mở khóa kéo, thi thể hoàn toàn không nhận ra hình người suýt thì rơi ra ngoài, cái xác bị đốt cháy dở dang, nhân viên vận chuyển bên cạnh tinh mắt nhanh tay đỡ được cái xác.
“Này! Người anh em! Cẩn thận vào! Nếu rơi xuống đất thì phải thu thập chứng cứ lại đấy!”
“Xin lỗi.” Evan gật đầu, sau đó lại chau mày, nhìn theo thi thể được đưa lên xe của Cục điều tra liên bang.
Đây là vụ án FBI chú trọng nhất trong gần ba tháng nay, tối hôm đó đã có kết quả khám nghiệm tử thi, báo cáo y hệt mấy thi thể trước đó, điểm chung đều tập trung ở việc nạn nhân là nam, vóc dáng cường tráng, trước khi bị sát hại hoạt động của thi thể đã bị hạn chế, không thể chống cự, họ đều bị hành hạ đến chết dã man, biểu tượng tính nam bị cắt rời rồi nhét vào trong thi thể, sau khi chết thì bị vứt xác ở nơi hoang vu hẻo lánh.
Người phụ trách khám nghiệm tử thi là pháp y nổi tiếng nhất Washington, đồng thời cũng rất nóng nảy, bốn giờ sáng đã gọi điện cho Evan. Khi cuộc gọi của họ kết thúc, Evan ngồi lặng lẽ một mình ở đầu giường, tất cả yên tĩnh đến mức đáng sợ. Dẫu cho ngoài cửa sổ thi thoảng có âm thanh ô tô phóng vụt qua, nhưng tất cả những điều này đều nằm ngoài thế giới của anh.
Cười khẩy thành tiếng, Evan giơ tay day mắt mình, bất lực lắc đầu.
“Ha… xem ra mình quả thật không thể không đi tìm gã đó.”
“Gã đó” mà Evan nói chính là Caesar Lindemann – phó giáo sư khảo cổ học của đại học George Washington.
Đừng tưởng một kẻ nghiên cứu khảo cổ đạt đến trình độ phó giáo sư nhất định là một ông già đã sống được nửa thế kỷ, thực tế thì Caesar Lindemann chỉ mới tròn 35 tuổi, đang đúng độ tuổi hấp dẫn nhất của đàn ông. Điều khiến FBI chú ý thật sự không phải thành tựu hắn đạt được về khảo cổ học, mà là hắn giành được điểm tối đa trong bài kiểm tra tâm lý mới nhất của FBI. Chẳng cần nghi ngờ, cái gọi bài kiểm tra tâm lý này chính là kiểm tra biến thái từng thịnh hành trên mạng. Có điều nội dung kiểm tra trên mạng đã bị đào thải từ lâu, cái kinh điển chân chính là đáp án của Caesar Lindemann. Không chỉ vậy, trong một vụ án giết người liên hoàn năm ngoái, Caesar là người đầu tiên công khai nói rằng FBI bắt nhầm hung thủ, hơn nữa còn chỉ ra chi tiết thói quen, ngoại hình, giọng điệu nói chuyện v.v của hung thủ, FBI chỉ coi hắn là một học giả thích giật gân, nóng lòng tạo chủ đề trước báo chí. Khi hung thủ thật sự sa lưới, hoàn toàn khớp với phân tích của Caesar, hắn khiến cả đội phân tích hành vi của FBI phải xấu hổ.
Lần đầu tiên gặp Caesar Lindemann là vào đầu giờ chiều một ngày nắng nhẹ. Văn phòng của Caesar nằm ở một góc yên tĩnh trong đại học George Washington. Trên mặt tường đá cẩm thạch trắng muốt phủ đầy dây thường xuân xanh mơn mởn, giẫm trên mặt sàn gỗ màu nâu sẫm phát ra tiếng cót két, có cảm giác cổ xưa nặng nề.
Còn Caesar thì chống đầu ngồi bên cửa sổ, ánh mắt phác họa bóng chim trên ngọn cây cách đó không xa, nhiệt độ tách hồng trà trong tay tản đi trong vô thức.
Evan gõ cửa phòng hắn, không ai trả lời. Bóng lưng Caesar yên lặng mà nho nhã. Evan vô thức nhìn quanh văn phòng này, khác hẳn trong tưởng tượng của anh. Anh cứ tưởng người nghiên cứu khảo cổ đều theo kiểu cổ hủ, trong phòng chất đầy sách cổ và các đồ lưu niệm mang về từ di tích khảo cổ, trên mặt bàn thì chất đống tuần san hoặc tạp chí học thuật, bên bậu cửa sổ là một số hoa cỏ mà chỉ có người già mới thích. Nhưng căn phòng này lại giản dị đến bất ngờ. Mặt bàn ngăn nắp, mỗi quyển sách trên giá sách đều là bản mới, Evan tò mò liếc nhìn, phát hiện ra đó là tiểu thuyết thịnh hành bán chạy nhất trên Amazon.
“Thích văn phòng của tôi không?”