Cúp C1

Truyện Quỷ Hành Thiên Hạ_soi kèo ả rập saudi

时间:2010-12-5 17:23:32  作者:Cúp C1   来源:La liga  查看:  评论:0
内容摘要:Tin thể thao 24H Truyện Quỷ Hành Thiên Hạ_soi kèo ả rập saudi

Triển Chiêu nghĩ một lúc mới phản ứnglại được,ệnQuỷHànhThiênHạsoi kèo ả rập saudi Bạch Ngọc Đường nói với mình hắn thấy quỷ, còn là một bóngtrắng! Điều đầu tiên Triển Chiêu nghĩ là, có khi nào là Bạch Ngọc Đườngnhìn thấy sương trắng gì đó?! Không đúng, đâu có sương! Dải lụa trắng?Cũng đâu có lụa! Có khi nào là bóng của Bạch Ngọc Đường không?

Bạch Ngọc Đường đã đi qua chỗ ngõ nhỏ bên kia.

Triển Chiêu vội vàng chạy theo.

Hai người đi đến cuối đường, nhìn khắpxung quanh, thế nhưng ngoài ngõ cũng chỉ có ngõ, các đường nhỏ ở đây đều tương tự như nhau, ngang ngang dọc dọc đều giống hệt, chỉ có một tòacung điện ở phía xa là khác… Nhưng hoàn toàn không có quỷ ảnh nào.

“Có lẽ chỉ là ảo giác, do ta nhìn lầmrồi.” Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, nghĩ dường như mình có chút căngthẳng, từ nhỏ hắn đã không thích những không gian tù túng tối tăm thếnày.

“Đi tiếp xem thử đi.” Triển Chiêu xoayngười tiếp tục đi tới, Bạch Ngọc Đường ở ngay bên cạnh, vẫn đang hồitưởng lại bóng trắng vừa thấy… Hiện tại nhớ đến, dường như có chỗ nàokhông đúng, nhưng cụ thể là chỗ nào không đúng? Hắn cũng không nói được.

Hai người quay lại con đường lớn ở trung tâm lúc đầu, tiếp tục đi tới.

.

.

“Miêu Nhi, con đường này dường như cũngkiến tạo từ cùng một phương pháp với chiến đạo cổ đại, phong cách nhàcửa giống của thời Tần Hán.”

“Phải…” Triển Chiêu gật đầu, nhìn thấytấm bia đá trước mỗi con đường: “Ngươi xem, bia đá của mỗi con đường đều có những văn tự khác nhau, có khi nào là họ của từng gia tộc hay là cột mốc không?”

“Khắc họ ở đại môn… Cũng giống như các bức hoành hiện nay?” Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy rất thú vị.

Hai người đi trên con đường tối mịt mù,chỉ dựa vào ánh sáng của cây đuốc trong tay, nơi ánh sáng chiếu đượccũng hữu hạn, bốn phía cực kì tĩnh mịch, chỉ nhờ hai người không ngừngnói chuyện, mới có được chút sinh khí.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy, nếunhư thật không thể ra khỏi đây, thật may có Triển Chiêu ở đây cùng mình, có hắn, ít nhất mình cũng sẽ không thấy khó chịu.

Hai người cứ như vậy sóng vai đi tới, cứ như con đường này vĩnh viễn không có điểm dừng.

.

.

Lại đi thêm không biết bao lâu, Triển Chiêu đột nhiên dừng lại.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn hắn.

Triển Chiêu do dự một lúc, cuối cùng vẫn là đưa bàn tay vừa thả ra qua, muốn nắm lấy tay Bạch Ngọc Đường, BạchNgọc Đường lật tay lại, nắm lấy tay hắn.

Triển Chiêu ngẩn người nhìn.

Bạch Ngọc Đường tiến sát tới một chút, nhẹ giọng nói: “Giúp ta cầm đuốc.”

Triển Chiêu ngây người, thấy Bạch NgọcĐường đưa cây đuốc cho mình, Triển Chiêu giơ hai ngón tay còn trống bêntay cầm đuốc ra giữ giúp hắn.

“Rẹt” một tiếng, Bạch Ngọc Đường xé mộtmảnh vải thật dài từ tay áo xuống, quấn chặt bàn tay của Triển Chiêu vàmình lại, thắt nút.

Triển Chiêu lại ngẩn người, nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường cầm lại cây đuốc, nhànnhạt nói một câu: “Ta thật không muốn ở một mình tại nơi quỷ quái này,ngươi cũng đừng rớt vào cái hố nào nữa, có rơi thì chúng ta cùng rơi.”

Triển Chiêu ngẩn người rất lâu sau mới gật đầu: “Được, có rơi thì cùng rơi!”

Nói xong, hai người quay đầu, lại phát hiện thấy từ chỗ tối nhất… Có thứ gì lướt qua: một bóng trắng!

“Há…” Triển Chiêu há hốc.

Bạch Ngọc Đường hỏi: “Không phải ta lại thấy ảo giác chứ?”

“Hình như ta cũng thấy!” Triển Chiêu nói xong, hai người liền đuổi theo… Bóng trắng kia đột nhiên bay lên, dường như là đang bò lên cầu thang, chỉ một thoáng đã không còn thấy đâu nữa.

Khi hai người đi đến gần mới phát hiện, thì ra phía trước là một dải bậc thang cao ngất.

Đưa đuốc lên xem, quả nhiên… Bên trên là tòa cung điện nguy nga.

Hai người đi lên… Cực kì ăn ý mà chuyểncây đuốc sang bên tay được cột vào nhau, tay kia cầm đao kiếm, cảnh giác đề phòng xung quanh… Cả hai người đều không tin tà ma, tuyệt đối khôngtin có quỷ! Cho nên, bóng trắng đó nhất định là người! Nếu đã là người,vậy chứng tỏ có đường vào, bởi vì một người sống không thể nào sinh tồn ở một nơi cách biệt với bên ngoài lâu như vậy!

Bước lên theo bậc thang, hai người lên đỉnh… Liền thấy một sơn môn rất lớn sừng sững, hai bên có thần thú trấn sơn. Không phải kì lân hay tì hưu, mà là hai con bát trảo long[rồng tám móng] đang giương nanh múa vuốt!

“Bát trảo long?” Đây là lần đầu tiên Bạch Ngọc Đường thấy loại rồng kì lạ như thế này.

“Rồng có bốn móng vuốt mà đúng không?” Triển Chiêu hỏi: “Mặt con rồng này cũng không giống những con rồng bình thường…”

“Két…”

Hai người còn đang nghiên cứu tượngrồng, đột nhiên… Nghe thấy một thanh âm kì quái, cửa đại điện trước mặtmở ra. Hai người kinh ngạc, cùng đưa mắt nhìn, liền thấy sau cánh cửa…Bóng lưng một bạch y nhân lướt qua. Hai người lập tức xác định lại lầnnữa, đó là một người mặc bạch y, có thể thấy rõ hai bàn tay!

Bạch y nhân gần như lập tức biến mất vào trong môn động[cửa tò vò].

“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường gọi Triển Chiêu một tiếng.

“Phải!” Triển Chiêu gật đầu: “Dường như hắn muốn chúng ta vào đó!”

Hai người nhìn nhau một cái, quyết địnhđi vào… Dù sao thì đứng tại đây cũng không làm được gì, còn không bằngđi vào xem rõ ràng.

.

.

Bước nhanh vào đại điện, nương theo ánhlửa thấy được trường minh đăng ở lối vào, cũng giống hệt như nhữngtrường minh đăng da người trong địa cung, chỉ là đang tắt, không đượcchâm!

Bạch Ngọc Đường đưa tay nhẹ nhàng châm lên…

“Phừng” một tiếng, ánh lửa nhanh chóngbừng lên… Giữa những ngọn trường minh đăng này đều có cơ quan liên kếtrất tinh xảo… Châm một ngọn, những ngọn đèn còn lại cũng sẽ cháy lên.

Chỉ trong nháy mắt, bốn phía đầy ánh lửa… Trường minh đăng không ngừng cháy lên, càng lúc càng sáng.

Lúc này, hai người cũng đã thấy rõ ràngđại điện này rộng bao nhiêu. Đèn sáng rực một đường phía trước, tượngđiêu khắc cả quần long[đàn rồng]khiến cả Bạch Ngọc Đường lẫn Triển Chiêu đều há hốc. Hai người bọn họcũng không phải người chưa thấy việc lạ, nhưng loại cảnh tượng này thậtsự gây chấn động quá mạnh…

“Bao nhiêu con?” Bạch Ngọc Đường nhịn không được hỏi.

Đầu Triển Chiêu lắc lắc.

Ngay lúc ấy, đột nhiên có người đáp lại: “Chín mươi chín con.”

Giữa nơi địa cung âm trầm u ám, bị chônsâu suốt ngàn năm tuyệt đối không người này lại có người trả lời bọn họ. Cho dù đây là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cũng không ngăn được cảmgiác gió lạnh thổi qua sau gáy.

Triển Chiêu càng nghi ngờ hơn, bởi vì hắn cảm thấy giọng nói này quen tai.

copyright © 2025 powered by PhongThuyBet   sitemap