时间:2010-12-5 17:23:32 作者:La liga 来源:Thể thao 查看: 评论:0
内容摘要:Tin thể thao 24H Truyện Yêu Trong Niềm Đau_ltd fa cupTiếng chuông điện thoại vang lên xé toạc màn đêm yên tĩnh theo quán tính tôi bật dậy như máy lần mò tìm điện thoại để trên đầu giường. Nhìn vào màn hình thấy người gọi đến là mẹ tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hiện tại mới 3 giờ sáng,ệnYêuTrongNiềmĐltd fa cup mẹ gọi cho tôi giờ này chứng tỏ mẹ đã xảy ra chuyện gì đó. Tôi gạt màn hình nghe máy mà tay chân run lẩy bẩy, tôi mấp máy mãi mới nói thành tiếng:
“A, a lô mẹ.”
“Mẹ của cô bị tai nạn tại đoạn đường X, thuộc quốc lộ 22 hướng Hoóc Môn đi Củ Chi. Cô nhanh tới hiện trường gấp nhé.”
Nghe giọng nam trầm ấm giống như giọng của biên tập viên đài truyền hình từ một người đàn ông lạ vang lên ở đầu bên kia tôi cứ ngỡ tiếng sấm sét vừa đánh xẹt qua người khiến tai tôi lập tức ù đi, nơi ngực trái của tôi giống như có sợi dây vô hình nào đó siết chặt đau đớn vô cùng, cả người tôi không ngừng run lên lẩy bẩy, đầu óc bỗng chốc trở nên trống rỗng, một lúc sau tôi mới định thần lại được chuyện gì đang diễn ra. Sau khi gọi xác nhận lại thông tin chính xác là mẹ bị tai nạn tôi nhanh chóng dắt con xe Vision chạy tới địa điểm mẹ tôi bị tai nạn. Chạy xe trong đêm tối vắng tanh không một bóng người tôi mới hiểu tình yêu của mẹ dành cho tôi mênh mông đến giường nào. Nước mắt tôi không ngừng chảy xuống, tôi luôn miệng cầu trời khấn phật cho mẹ tôi được bình an vô sự.
Tôi là Đặng Minh Châu, năm nay 23 tuổi, tôi là nhân viên phiên dịch cho công ty giày Hải Nam. Tôi sống cùng mẹ tại Củ Chi. Vì thuê được phòng trọ gần đường nên mẹ tôi mở một sạp bán rau củ quả cho công nhân ở cùng nhà trọ và công nhân ở khu vực lân cận để lấy tiền trang trải cuộc sống. Khi tôi học lên đại học phải đóng góp nhiều khoản tiền, công việc bán rau củ của mẹ không đủ để nuôi tôi ăn học vì vậy mẹ tôi chuyển sang bán cá. Ban đầu mẹ tôi lấy lại cá của thương lái bỏ tận nơi để bán nhưng được ai đó mách nước đi lấy cá ở chợ Đầu Mối Bình Điền về bán sẽ lời hơn rất nhiều thế là mẹ tôi ra tiệm cơ khí nhờ thợ độ thêm một cái thùng kéo bắt vào con xe Wave cà tàng cũ kỹ của mẹ để đi lấy hàng.
Hàng ngày mẹ tôi dậy từ 1 giờ sáng chạy xe hơn 50km từ Củ Chi đi chợ Đầu Mối Bình Điền để lấy cá, tới hơn 4 giờ sáng sau đó mẹ mới về tới phòng trọ. Trước đây tôi còn đi học đại học phải ở trọ lại gần trường thì một mình mẹ phải cáng đáng mọi việc, gần đây tôi ra trường đi làm gần nhà có thể phụ mẹ khi đi lấy hàng về mẹ được ngủ thêm một lúc còn tôi sẽ phụ mẹ bày cá ra bán cho công nhân đi làm ca đêm về, đến giờ tôi đi làm thì mẹ lại thay tôi bán. Cuộc sống của hai mẹ con tôi hàng ngày diễn ra tất bật như vậy tuy vất vả nhưng luôn đầy ắp tiếng cười và tình yêu thương.
Thấy sức khỏe của mẹ gần đây không tốt hay đau ốm vặt lại phải thức đêm thức hôm đi lấy hàng, hơn nữa mẹ tôi là phận đàn bà mà chạy xe lôi một quãng đường dài trong đêm hôm khuya khoắt như vậy tôi rất lo lắng. Nhiều lần tôi góp ý khuyên mẹ lấy lại cá của đầu mối mang tới tận nhà bán cho khỏe nhưng lần nào góp ý mẹ cũng gạt đi, mẹ nói hiện tại mẹ vẫn còn trẻ khỏe nên tranh thủ kiếm tiền. Mẹ tính toán với số t.iền mẹ bán được cộng với tiền lương tôi kiếm được hàng tháng thì vài năm nữa mẹ con tôi sẽ có tiền để mua nhà. Ước mơ của mẹ đơn giản chỉ là lúc chết đi có nơi thờ cúng.
Đôi lúc thấy ước mơ mua nhà quá xa vời mẹ lại nói với tôi khi nào tôi lấy chồng sinh con mẹ sẽ nghỉ buôn bán ở nhà chăm con cho tôi. Nghe mẹ nói vậy tôi chỉ ước có ai đó đến cưới tôi ngay lập tức sinh cho mẹ tôi một đứa cháu để mẹ ở nhà chăm cháu, tiếc là 23 cái xuân xanh mà tôi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Mà nói chưa có mảnh tình vắt vai cũng không đúng, ngày đi học đại học tôi có thích một anh học cùng khoa tên Huy, anh ấy cũng rất yêu tôi, thậm chí yêu một cách say đắm nữa là khác. Chỉ là tôi sợ yêu vào sẽ chểnh mảng học hành, tôi đã ý thức được chỉ có chăm chỉ học hành mới giúp cuộc sống của mẹ con tôi bớt khổ cực, chỉ có thành tích tốt từ việc học mới giúp tôi có cơ hội việc làm tốt để mẹ con tôi thoát kiếp đi ở trọ. Vì vậy tôi luôn né tránh không cho anh cơ hội để chúng tôi có thể tiến xa hơn. Hiện tại chúng tôi vẫn liên lạc với nhau qua mạng xã hội, anh vẫn quan tâm tới tôi như ngày nào tuy nhiên khi biết anh làm ở công ty xuất nhập khẩu gì đấy lương cao gấp mấy lần tôi tôi lại có cảm giác rất tự ti.
Khung giờ từ 1 tới 4 giờ sáng hàng ngày tôi luôn ngủ trong sự bất an lo lắng. Và nỗi niềm bất an thường trực trong giấc ngủ của tôi hôm nay đã trở thành hiện thực. Khi tôi tới hiện trường vụ tai nạn thì xe cảnh sát và xe cứu thương bật còi hú inh ỏi. Chiếc xe kéo của mẹ tôi lật nghiêng giữa đường, bên cạnh xe của mẹ là chiếc xe ô tô màu đen bị hư hại khá nặng phần đầu. Thùng xốp và các loại cá tươi trên xe của mẹ tôi rơi vãi khắp mặt đường. Còn có vài anh công an đang làm hiện trường vụ tai nạn.
Ánh mắt hoang mang của tôi nhìn quanh đó một lượt nhưng không thấy mẹ của tôi đâu. Tôi quỳ gối bên cạnh xe kéo của mẹ gào khóc :
“Mẹ ơi… mẹ ơi…mẹ đâu rồi?”
Một anh công an đi tới kéo tôi qua một bên:
“Ra chỗ khác cho công an làm việc.”
“Anh cho tôi biết mẹ của tôi có bị làm sao không?”
“Cô đang hỏi người gây ra vụ tai nạn này phải không? Bà ấy đang nằm trên vỉa hè kia kìa.”
Nghe anh công an nói tim tôi bỗng nhói đau, ánh mắt lo lắng của tôi nhìn theo cánh tay của anh ta chỉ thì thấy có rất nhiều người đang đứng trên vỉa hè. Có người mặc đồng phục công an, có người mặc áo blouse trắng, cũng có nhiều người mặc đồ bình thường. Tôi còn chưa đi tới chỗ mẹ đã nghe có người lớn tiếng:
“Chúng tôi đang làm hiện trường, trên xe ô tô cũng có camera hành trình nên ai đúng ai sai sẽ rõ ngay thôi. Bây giờ chị cứ theo bác sĩ lên xe đi cấp cứu trước đã.”
Sau đó tôi nghe giọng nói quen thuộc nhưng thiếu lực của mẹ tôi:
“Các anh chờ một lát tôi chờ con gái của tôi tới để tôi dặn dò nó đã rồi tôi mới đi được.”
Anh công an nghe mẹ tôi nói thì bực mình quát lớn:
“Chị mà không đi cấp cứu mất máu chết ráng chịu đó.”
Nghe anh công an nói tới đây tôi rẽ đám đi đông đi tới chỗ mẹ. Tôi thấy mẹ nằm trên vỉa hè đang níu lấy quần của anh công an không chịu để các y bác sĩ khiêng lên cáng để đưa đi cấp cứu. Tôi lao tới ôm lấy mẹ khóc lớn:
“Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con. Con xin mẹ đừng bỏ con lại một mình mẹ ơi.”
“Cô đừng gào khóc nữa, cô nhanh khuyên mẹ cô đi cấp cứu đi không là bà ấy ch.ết thật đấy.”
Lời nói của anh công an khiến tôi bừng tĩnh, tôi cố nín khóc để nói với mẹ:
“Con ở lại đây nhặt cá mang về bán. Bán hết rồi tới bệnh viện với mẹ sau nhé.”
“Mẹ, con cần mẹ. Số tiền mua cá này con có thể kiếm được cho mẹ. Con không thể bỏ mặc mẹ một mình tới bệnh viện để ở lại đây nhặt cá đâu.”
“Tiền vốn của mẹ nằm hết trong số cá đó, con nghe lời mẹ nhặt mang về bán. Nếu con không ở lại nhặt thì mẹ không đi đâu cả.”
“Mẹ…”
“Con yên tâm. Mẹ ổn.”
Nghe mẹ nói mẹ ổn mà tim tôi chợt nhói lên từng cơn như bị ai đó đâm trúng. Qua ánh đèn đường chiếu rọi tôi đủ biết tình hình hiện tại của mẹ tôi thế nào. Lúc này mặt mũi, đầu tóc của mẹ be bét máu, quần áo do bị cà xuống đường rách tơi tả, máu dính lem luốc khắp người, dưới chân mẹ còn được y bác sĩ nẹp sơ cứu nên tôi đoán mẹ bị gãy chân. Tôi hiểu ý mẹ nói nên đành bất lực nhìn y bác sĩ đưa mẹ lên xe đi cấp cứu.
“Xin hỏi bác sĩ đưa mẹ tôi tới bệnh viện nào ạ?”
“Chúng tôi là người của bệnh Viện tư nhân Việt Anh.”
“Dạ cảm ơn bác sĩ.”
Tôi biết bệnh viện này vì trước đây học đại học tôi thường xuyên đi qua bệnh viện này. Từ chỗ mẹ tôi bị tai nạn đến bệnh viện Việt Anh cũng không xa.
Tôi mang tâm trạng vô cùng lo lắng ngồi nhặt cá lại vào trong mấy thùng xốp. Những câu hỏi không đáp án cứ lởn vởn trong đầu tôi. Không biết tình hình của mẹ bị thương nặng nhẹ thế nào? Có ảnh hưởng đến tính mạng hay không?
Mấy anh công an làm hiện trường xong thì kéo xe của mẹ và chiếc xe ô tô về đồn, một anh công an chạy xe bán tải nói với tôi: