内容摘要:Tin thể thao 24H Truyện Triệu Âm_bong đá hom nayCó rất nhiều người lựa chọn cuộc sống độc thân trên trái đất này,ệnTriệuÂbong đá hom nay tại sao tôi không được như họ?
Tôi là Miên Dương, năm nay 18 tuổi. Tôi sống ở 1 ngôi làng khá xa xôi ở biên giới Giang Tô và An Huy.
Tôi đã kết hôn mặc dù chưa đủ tuổi hợp pháp. Đó là 1 sự sắp xếp của gia đình.
Vào ngày cưới, không có tiệc cưới linh đình, không bạn bè người thân, chỉ thỉnh thoảng có tiếng khóc của mẹ ngoài sân. Tôi ngồi 1 mình trên chiếc giường cưới, run rẩy và sợ hãi, trong lòng hoảng loạn lo lắng đến xanh xao.
Ngọn nến đỏ đung đưa trong phòng nhưng không tạo ra không khí lung linh ấp áp của ngày cưới mà thay vào đó là khung cảnh hoang vắng như sa mạc.
Đây không phải 1 đám cưới bình thường bởi cô dâu của tôi không phải là người. Mọi chuyện bắt đầu từ vài ngày trước.
Có một ngọn núi cách làng không xa, thấp hơn mực nước biển 200m, tên là núi Miao.
Mỗi mùa hè, ngọn núi trở nên náo nhiệt với ánh đèn nhấp nháy và tràn ngập tiếng hát.
Tại sao nó sống động vậy? Lý do rất đơn giản, núi Miao có rất nhiều bọ cạp hoang hã.
Bọ cạp là động vật máu lạnh và hoạt động mạnh vào những ngày thời tiết nắng nóng, đặc biệt là khoảng thời gian 8-11 giờ tối. giá trị dược liệu rất cao nên giá tương đối đắt đỏ. Ngoài người trong làng chúng tôi, hàng năm có rất nhiều người từ nơi khác đến đây bắt bọ cạp.
Chẳng có mẹo vặt nào để bắt bọ cạp nhanh hơn cả. Bạn chỉ có thể chuẩn bị đèn pin, đũa dài, chai lớn hoặc những thứ tương tự. Nếu may mắn, cả gia đình có thể bắt được vài kg trong đêm.
Sau bữa tối, bố mẹ tôi cầm các dụng cụ cùng mọi người trong làng lên núi bắt bọ cạp. Tôi thì không muốn kiếm tiền bằng cách này 1 chút nào nhưng vẫn phải đi theo bố mẹ.
Sau khi lên núi, tôi và bố mẹ tách nhau ra, tôi đi cùng 1 vài người bạn trong làng, vừa đi vừa nói chuyện cười đùa. Sau hơn nửa giờ, một vài người bạn của tôi không thấy con bọ cạp nào thì bắt đầu nản dần.
Có rất nhiều muối trên núi, toàn là muỗi đói nên 1 vài người bạn của tôi không thể chịu được nữa. Vả lại hôm nay có lẽ không phải là 1 ngày may mắn. Họ không muốn tiếp tục, họ chào tôi và xuống núi. Tôi không quay lại. Tôi nhìn cảnh náo nhiệt trên núi mà chán nản. Tôi men theo sườn núi và đi ra sau núi.
Phía sau núi khác với phía trước khá nhiều, dốc thoải hơn, dưới chân núi có những ngôi mộ trải dài lên cả sườn núi. Nơi này khá ảm đảm vào ban ngày nói gì ban đêm. Tuy nhiên ở đây có khá nhiều bọ cạp, chẳng mấy mà cái chai lớn của tôi đã đầy ắp bọ cạp. Biết vậy tôi mang thêm 1 chai lớn nữa.
Khi tôi chuẩn bị vòng quanh nghĩa địa dưới chân núi để xuống núi về nhà thì đột nhiên trượt ngã, bước chân loạng choạng. Địa hình ở đây lại khác dốc. Sau khi đứng dậy cố bước, tôi phát hiện ra tôi không thể kiểm soát nổi đôi chân của mình nữa. Có một ngôi mộ nhỏ trước mặt tôi, tôi muốn tránh nó nhưng đã quá muộn, tôi đã bước chân lên mộ.
Có vài hòn đá trên ngôi mộ đất. Tôi bị vấp chính bởi hòn đá đó. Những hòn đá kia rơi theo xuống. Mùa hè mặc quần áo mỏng nên da trên cánh tay tôi xước hết, chân bị đau và chảy khá nhiều máu.
Sau khi nằm bất động trước mộ đất 1 lúc, tôi lắc đầu đứng dậy ngao ngán. Liếc nhìn ngôi mộ đất nhỏ, mặt tôi tái nhợt. Không có tấm bia nào nên chẳng biết đây là mộ phần của ai. Nhưng bất kể đó là ai, bước chân lên mộ lại còn làm rơi hòn đá ép vào mộ, đó là điều cấm kỵ. Mặc dù tôi không tin vào ma quỷ, nhưng giờ đây tôi đang ở trong nghĩa địa ảm đạm này, tôi không dám nghĩ là không có ma nữa.